Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 209:

Cả người Chu Trung Phong đầy hơi nước bước từ bên ngoài vào, liếc mắt nhìn Thư Lan đang nằm nghỉ ngơi trên giường, cô mới vừa rửa mặt súc miệng xong, trên người nhỏ nước, thân thể ngọc ngà nằm ngang, cầm một quyển sách giải trí lật lật, động tác vô cùng thoải mái.
Đặc biệt là đôi chân mảnh khảnh ở mép giường, trắng như ngọc.
Chỉ là động tác bình thường như vậy, nhưng lại khiến ánh mắt của Chu Trung Phong dần dần thâm trầm, hầu kết của anh chuyển động giọng nói khàn khàn: “Vợ ơi!”
Hai người kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh gọi cô như thế.
Mặt của Khương Thư Lan lập tức đỏ lên, chưa kịp lấy lại tinh thần.
Chu Trung Phong giống như sói mà nhào tới, Khương Thư Lan chỉ cảm thấy trên người nặng xuống, cô đẩy anh ra, nhỏ giọng hỏi: “Bọn nhỏ đã ngủ chưa?”
“Đừng lo lắng, bọn chúng đã ngủ rồi.”
Những lời này giống như là một tín hiệu.
Làm nhiệt độ trong phòng tăng dần, hô hấp cũng dần dần tăng nhanh.
Ngay khi Chu Trung Phong bây giờ đạn đã lên nòng không thể không bắn.
Chợt có tiếng gõ cửa, giọng nói cực lớn: “Cháu đái dầm rồi, ướt vũng lớn, dì xinh đẹp dì cho cháu vào với nhé!”
Cậu nhóc vừa mới dứt lời, bầu không khí mờ ám và nóng bỏng trong phòng, nháy mắt như đóng băng lại.
Chu Trung Phong lập tức bối rối, anh cũng cứng đờ, cả người đều nằm sấp trên người Khương Thư Lan, vẫn không nhúc nhích mà giữ nguyên động tác ban đầu.
Khương Thư Lan phản ứng lại trước tiên, cô giơ tay đẩy anh, thấp giọng thúc giục nói: “Anh mau đứng lên đi!”
“Không phải anh bảo hai đứa nhỏ đều ngủ hết rồi sao?”
Anh nặng đến mức Khương Thư Lan dùng sức chín trâu hai hổ cũng không đẩy ra được, đối phương vẫn nằm đè trên người cô.
Cả người giống như hóa đá.
Sau cái đẩy của Khương Thư Lan, Chu Trung Phong cảm giác linh hồn của mình dường như đã trở lại, anh giơ tay mạnh mẽ xoa mặt mình một cái, tính khí cũng ngang ngược lên, tức giận đến nghiến răng nói: “Mặc kệ bọn nó.”
Anh thật sự không muốn quan tâm đến bọn chúng.
Bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa ầm ầm ầm lần nữa, tiếng này to hơn tiếng kia: “Dì xinh đẹp, trên giường ướt nước rồi, ngủ rất khó chịu ạ.”
“Dì xinh đẹp, cháu sẽ ngoan mà, cháu chắc chắn sẽ không đái dầm nữa, dì cho cháu vào được không?”
Sau khi Khương Thư Lan nghe được lời này, cô làm gì còn có tâm tư để tiếp tục với Chu Trung Phong nữa?
Cô vội vàng giơ tay đẩy anh, cố gắng đứng dậy: “Mau đứng dậy mở cửa cho bọn nhỏ đi.”
Trên mặt Chu Trung Phong tràn đầy mất hứng, anh kề sát vào mặt cô, giam cầm cả người cô ở dưới thân, giọng khàn khàn nói: “Thư Lan, em lo lắng cho bọn nhỏ, không bằng lo lắng cho anh đây nè!”
Lời này vừa dứt, Khương Thư Lan cũng không dám cử động nữa, bởi vì hình như bị thứ gì đó chống lên eo.
Cô đâu đã từng trải qua loại cảnh tượng này chứ, nhất thời sắc mặt nóng rát như lửa đốt, nóng bừng bừng: “Anh đúng là đồ lưu manh…”
“Vợ ơi, anh khó chịu quá.”
Thật sự rất khó chịu.... Đây cũng không phải là lời nói dối, khuôn mặt sáng sủa, khôi ngô tuấn tú mang hàm ý rõ ràng đã bị nghẹn đến mức xanh tím, gân xanh nổi lên, mồ hôi rơi ào ào.
Cái cảm giác tên đã lên dây lại bị đột ngột cắt ngang này, chỉ có đương sự mới có thể hiểu rõ, cảm giác sống không bằng chết.
Khương Thư Lan ngơ ngác ra, cô có chút bối rối, lấy hết can đảm nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt điển trai của Chu Trung Phong: “Như vậy được chưa?”
Đây là cô chủ động hôn anh.
Đối với Chu Trung Phong mà nói, nụ hôn này quả thực chính là đang thầm lặng khiêu khích.
Đôi mắt của anh không hiểu sao lại càng thêm tối tăm, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của đối phương, nhẹ nhàng mà cắn lên, vừa cắn một cái, bầu không khí trong phòng tức khắc tăng cao.
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng dồn dập, cốc cốc cốc, càng lúc càng lớn.
Hai đứa nhỏ sốt ruột, Lôi Vân Bảo vừa gõ, vừa hỏi: “Tiểu Thiết Đản, mau lấy dao tới đây!”
“Lấy dao làm cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận