Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 213:

Mệt mỏi mấy ngày, làm gì có giờ phút nào có thể ngủ bù lại đâu?
Chu Trung Phong khép mi, nhìn thoáng qua Khương Thư Lan đang vật lộn trong cơn buồn ngủ, nhịn không được mà nhíu mày nở nụ cười cười.
Rồi sau đó anh nhẹ nhàng ra ngoài, thuận tiện kéo rèm cửa xuống hết, che khuất những tia sáng len lỏi ở bên ngoài.
Trong phòng hoàn toàn ngăn cách với ánh sáng ngoài phòng.
Đợi đến khi rửa mặt súc miệng xong, Chu Trung Phong mới từ từ chạy ra ngoài. Tập thể dục buổi sáng là thói quen anh đã duy trì nhiều năm.
Chỉ là, Chu Trung Phong mới vừa đến đội, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, bị trung đoàn trưởng Triệu đầu đầy mồ hôi ngăn cản lại, trêu ghẹo nói: “Thế nào? Có phải tối hôm qua đặc biệt sung sướng không?”
Trung đoàn trưởng Triệu tên là Triệu Bảo Cương, hắn ta có một khuôn mặt chữ điền, năm nay đã ngoài ba mươi, có ba đứa con.
Hơn nữa hắn ta cưới được cô vợ đến từ thành phố, biết làm việc nhà, biết chăm sóc con cái còn biết hầu hạ người lớn, có tiếng là người hiền huệ.
Cho nên trung đoàn trưởng Triệu gần như được tất cả người tham gia quân ngũ hâm mộ.
Trong số những người mang cấp bậc đoàn trưởng như bọn họ, cũng chỉ có Chu Trung Phong là người cuối cùng lập gia đình.
Lúc này mới có chuyện cả tập thể đều trêu ghẹo anh.
Chu Trung Phong nghĩ đến những chuyện tối hôm qua, quả thật khá vui vẻ, đúng là gà bay chó sủa.
Anh không còn lời nào để nói.
Trung đoàn trưởng Triệu cho rằng anh đang sung sướng quá độ, cười ha ha nói với mọi người: “Xem đi, nam thanh niên kết hôn, vậy mà còn không làm sập giường ư?”
“Nhớ năm đó khi tôi kết hôn, chính tôi đã làm sập hai chiếc giường!”
“Ông bớt khoác lác đi!” Các đồng chí nam bên cạnh đều tươi cười mập mờ mà trêu ghẹo.
Tiểu đoàn trưởng Trần đột nhiên nói: “Sao tôi thấy tinh thần của phó trung đoàn Chu không ổn thế?”
Ngay khi hắn ta nói điều này, trong nháy mắt hiện trường yên ắng lại.
Mọi người đồng loạt đánh giá Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong nhíu mày liếc nhìn tiểu đoàn trưởng Trần, rồi thản nhiên nói: “Bắt đầu chuẩn bị huấn luyện.”
Sắc mặt của tiểu đoàn trưởng Trần sợ sệt, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Chờ sau khi kết thúc huấn luyện thì cũng mới gần 7 giờ. Mặt trời trên đảo đã lên cao từ lâu, dừng ở trên mặt biển, đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi Chu Trung Phong huấn luyện xong, cũng không trực tiếp về nhà, mà trước tiên đến nhà ăn một chuyến.
Có người thắc mắc: “Phó trung đoàn Chu, không phải anh đã kết hôn rồi sao? Sao còn đến nhà ăn ăn cơm làm gì?”
Hễ đã lập gia đình thì đều rất ít khi đến nhà ăn nữa.
Giọng điệu của Chu Trung Phong bình tĩnh: “Chị dâu của các cậu đang nghỉ ngơi.”
Dứt lời, mặc kệ mọi người phản ứng như thế nào, anh đã trực tiếp xếp hàng, cầm bốn phiếu lương thực, mua bốn cái bánh màn thầu lớn, nghĩ ngợi rồi múc một tô cháo bột bắp, xách theo túi lưới, bưng tô tráng men đi vào trong nhà.
Những người phía sau đưa mắt nhìn nhau, có người thấp giọng nói: “Phó trung đoàn Chu thật đáng thương.”
“Đáng thương cái rắm, tôi cảm thấy phó trung đoàn Chu rất cưng chiều vợ.”
Chờ đến khi Chu Trung Phong về đến nhà đã là 7 giờ 40 sáng, vừa đẩy cửa ra, mặt trời từ cổng chiếu vào nhà chính, khắp nơi đều sáng trưng.
Động tác của anh bất giác mà chậm lại một chút.
“Anh đã về rồi hả?”
Khương Thư Lan đang rửa mặt ở phòng bếp, cô thò đầu ra nhìn một cái.
Chu Trung Phong mặc một bộ quân trang sạch sẽ phẳng phiu, một tay xách theo túi màn thầu trắng lớn, một tay bưng cốc tráng men.
Chu Trung Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, bước chân cũng mạnh dạn hơn: “Ừm, sao em lại dậy sớm như vậy?”
Lúc ở nhà họ Khương, anh biết được Khương Thư Lan có thói quen ngủ nướng.
Cho nên lần này buổi sáng lúc anh ra ngoài cũng không có gọi cô dậy.
Khương Thư Lan súc miệng, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đau khổ: “Buổi sáng tiếng còi kia thổi lâu quá.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận