Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 224:

Chính là nhắm vào mấy lời vừa rồi của chị ta để giáo huấn.
Đúng lúc Từ Mĩ Kiều đang sợ hãi, sư trưởng Lôi nhẹ nhàng liếc nhìn chị ta một cái, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt đi về phía Khương Thư lan.
Ngữ khí khích lệ: “Đồng chí Tiểu Khương, cháu làm tốt lắm, sau lưng những quân nhân như chúng ta luôn cần những người thuần túy như cháu.”
Giữa bầu không khí của những người vợ quân nhân cũng có thể trở nên thuần túy, quan hệ gia đình cũng trở nên thuần túy.
Khương Thư Lan được sư trưởng Lôi khen trước mặt nhiều người như vậy, mặt có hơi đỏ lên, cô cho rằng việc mình làm chỉ là việc nhỏ và cũng rất là bình thường.
Chỉ là đối xử bình đẳng mà thôi.
“Sư trưởng Lôi, chú quá khen rồi.”
Cô và Chu Trung Phong liếc mắt nhìn nhau một cái.
Vẻ kiêu ngạo trong mắt Chu Trung Phong thiếu chút nữa tràn hết ra ngoài, thần sắc anh đầy nhu hòa mà nói: “Tất cả mọi người mau vào ăn cơm đi!”
Sư trưởng Lôi cười ha ha, ông ấy đưa mắt liếc nhìn xung quanh một cái, không thấy được cháu trai Lôi Vân Bảo của mình.
Vừa định hỏi liền cảm thấy lúc này không được thích hợp cho lắm.
Thế là lại đè nén lại tâm tư, đi theo mọi người vào nhà chính.
Nhà chính bày ra hai chiếc bàn, đồ ăn bên trên cũng hoàn toàn giống nhau, đủ loại mùi hương và màu sắc.
Sư trưởng Lôi hít hít mũi, người vợ này của Chu Trung Phong tay nghề nấu ăn không tệ chút nào.
Bên ngoài, bọn họ đều đã vào nhà hết rồi, Khương Thư Lan đứng tại chỗ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thực ra cô cũng có chút hồi hộp, dù sao cũng là lãnh đạo lớn.
Mà Hầu Tử cố ý dừng phía sau, anh ấy nhìn thấy Khương Thư Lan, ánh mắt lập tức sáng lên như bóng đèn: “Chị à, cảm ơn chị!”
Hầu Tử mở miệng, mấy chiến sĩ còn lại cũng đồng loạt cùng nói: “Chị dâu, cảm ơn chị!”
Bọn họ tuy rằng vào muộn, nhưng cũng đều hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Khương Thư Lan xua tay, cô thực sự không cảm thấy được mình đã làm nên chuyện gì lớn lao.
Nhà họ Khương đều có tập tính như thế, giống như việc chữa bệnh cứu người của cha cô vậy.
Chưa bao giờ vì thân phận của đối phương mà khinh miệt, mà ngược lại còn đều đối xử rất bình đẳng với tất cả mọi người.
Cô cười lớn, tiếp đón bọn họ: “Mọi người mau đi vào ăn cơm đi.”
Không nói đạo lý cũng không nhiều lời, cũng chỉ nói những việc tùy ý đơn giản như vậy thôi.
Giống như chuyện trước đó vậy, vốn không đáng để nhắc tới, lại càng không đáng để khiến bọn họ để trong lòng.
Thái độ thờ ơ này của Khương Thư Lan cũng lây vài phần sang cho Hầu Tử, Hầu Tử lập tức cúi chào Khương Thư Lan, lặp lại câu vừa rồi: “Chị dâu, cảm ơn chị.”
Bài học ngày hôm nay, đối với cậu ấy mà nói, ý nghĩa không hề giống như lần trước.
Lần này được cậu ấy khắc ghi vô cùng sâu đậm.
Có một thì sẽ có hai, các tân binh cũng đều đồng loạt cúi đầu trước Khương Thư Lan.
Trong lòng Khương Thư Lan cảm thấy nóng rực, có loại cảm giác không thể nói rõ thành lời.
Bản thân cô chỉ làm một chuyện rất nhỏ, nhưng lại được bọn họ đối xử một cách trịnh trọng như vậy.
....
Bên trong nhà chính.
Mấy người Hầu Tử vừa đi vào, lập tức nhận được sự đối đãi trước nay chưa từng có.
Mà lúc Từ Mĩ Kiều nhìn thấy mấy người Hầu Tử, sắc mặt lập tức trắng bệch lên, nói thực ra thì đến mức này rồi, chị ta thực sự có chút ngượng ngùng khi ngồi ăn cơm ở đây.
Lại nói tiếp, đối với chị ta thì chuyện này đều do Khương Thư Lan hết.
Từ Mĩ Kiều nhịn không được mà trừng mắt liếc nhìn một cái, dừng phía sau Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan đang nói chuyện với Miêu Hồng Vân, bị người ta trừng mắt nhưng hoàn toàn không hề nhận ra.
Mà trên bàn đội trưởng Triệu vì tương lai của mình mà đang cố gắng bù đắp lại lỗi lầm của người vợ Từ Mĩ Kiều.
Vậy nên hắn ta đối xử với Tiểu Hầu Tử cũng rất nhiệt tình, đợi Hầu Tử vừa đi vào, lập tức tiến đến trước mặt cậu ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận