Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 225:

Hắn ta giơ chén rượu lên: “Đến đây nào, Tào Hầu phải không? Tôi nghe phó đoàn Chu nhắc đến cậu rất nhiều lần rồi, là một binh lính rất tài giỏi, tôi mời cậu một ly!”
Cái này... Hầu Tử theo bản năng mà nhìn thoáng qua Chu Trung Phong, Chu Trung Phong gật đầu với cậu ấy.
Đội trưởng mời rượu tân binh, đây là chuyện lần đầu xảy ra.
Tào Hầu đã biết mình được như vậy là nhờ ai rồi, lúc này liền giơ chén rượu lên, không cần đội trưởng Triệu nói, bản thân cậu ấy liền uống một hơi cạn sạch.
Giữa đàn ông với nhau chính là như vậy, hai chén rượu xuống bụng lập tức cười nói vui vẻ.
Sau đó cũng từ từ trở nên thân thiết với nhau hơn.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong đứng chung một chỗ, hai vợ chồng cùng mời rượu tất cả mọi người ở đó: “Sau này mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Bọn họ là cặp vợ chồng mới kết hôn, còn rất nhiều chuyện không hiểu, cần có những người từng trải truyền lại chút kinh nghiệm.
“Được rồi, về sau hai vợ chồng phải sống thật tốt đó.”
Người đầu tiên mở miệng chính là sư trưởng Lôi.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, đỏ mặt mà gật đầu: “Bọn cháu biết rồi ạ.”
Mời rượu qua một vòng, tuy rằng rượu gạo là việc chính nhưng Khương Thư Lan có chút không thắng được lực rượu.
Không khí trên bàn cơm lại vui vẻ đến cực điểm vì tay nghề nấu ăn của Khương Thư Lan thực sự là rất lợi hại.
Đến cả cải trắng bình thường cũng được cô xào ăn rất ngon. Về phần món thịt kho tàu sở trường của mình, rất béo nhưng không ngấy, vừa bỏ vào miệng liền mềm ra, ban đầu mọi người còn ăn một cách câu nệ. Đến cùng thì cũng là những món đắt đỏ, không thể ăn quá nhiều được.
Đợi sau đó, mọi người lập tức hận không thể nhanh chóng gắp đũa ăn được nhiều nhất có thể!
Càng lúc càng muốn ăn nhiều hơn.
Thực sự là ăn quá ngon rồi.
Còn có tôm nướng cùng với sò sốt tiêu xanh, đồ Khương Thư Lan nấu thiên về vị Đông Bắc, thêm một ít tiêu cay vào, ngược lại có chút vị gió sương.
Lạp xưởng là đặc sản của quê cô, có người thích món này liền liên tục gắp món này mà ăn. Về món canh gà cuối cùng thì lại được tất cả mọi người khen ngợi, thực sự là rất ngon.
Dù là người không coi trọng ham muốn ăn uống như sư trưởng Lôi cũng phải lên tiếng cảm thán: “Trung Phong à, cháu lấy được người vợ rất đáng giá đó.”
Có một người vợ nấu ăn giỏi như vậy, tương lai phía trước có thể kém được sao?
Đội trưởng Na ở bên kia cũng gật đầu, tay không ngừng cầm đũa gắp đồ ăn.
Đội trưởng Triệu cũng không yên lòng, hắn ta trước đó cảm thấy tay nghề nấu ăn của Từ Mĩ Kiều có thể là đứng đầu so với mấy người phụ nữ trên đảo rồi.
Hiện giờ được nếm thử đồ ăn của vợ Chu Trung Phong mới hiểu được cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn.
Hắn ta nhìn thoáng qua Từ Mĩ Kiều đang xị mặt ở trên bàn, nhẹ nhàng đá đá chị ta.
Cảm xúc của Từ Mĩ Kiều đang không tốt, thấy chồng nhắc nhở mình mới miễn cưỡng mà cười lên.
Đối với người khác mà nói thì đây là bữa ăn vừa đắt giá vừa ngon lành, tất cả mọi người đều vùi đầu vào ăn, thi thoảng sẽ khen tay nghề nấu ăn của Khương Thư Lan rất tốt.
Nhưng đối với Từ Mĩ Kiều thì lại khó khăn vô cùng.
Bởi vì từ sau chuyện kia, chị ta liền cảm thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường mà nhìn mình.
Đợi sau khi ăn cơm xong rồi, không đợi đàn ông đang nói chuyện trên bàn, Từ Mĩ Kiều không ngồi yên được nữa mà vội vàng rời khỏi đó luôn.
Chị ta từ trước đến giờ vẫn luôn là một người vợ xuất chúng, bữa cơm hôm nay khiến cho chị ta không còn chút mặt mũi nào nữa rồi.
Chị ta vừa rời đi, xung quanh lập tức trở nên yên ắng.
Sư trưởng Lôi đang ngồi phía đầu bàn, ngữ khí thản nhiên nói: “Sự nghiệp của chúng ta không thể tự bản thân mình mà tiến lên được, mà còn thêm cả người nhà nữa, phải làm cả công tác tư tưởng cho người nhà, vì một cộng đồng tất cả mọi người đều tiến bộ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận