Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 233:

Trong lòng Khương Thư Lan lập tức trở nên có chút kích động.
Đây là lần đầu tiên mà cô tới biển để bắt hải sản.
Chỉ là, đi càng gần tới biển, người cũng đi biển bắt hải sản lại ngày càng nhiều, thậm chí còn gặp phải người quen.
Là Từ Mĩ Kiều cùng với Tiêu Ái Kính.
Lúc nhìn thấy bọn họ, vẻ tươi cười trên mặt Khương Thư Lan lập tức phai nhạt đi mấy phần, cô theo bản năng mà nắm chặt lấy chiếc thùng trong tay.
Miêu Hồng Vân được trải qua chuyện của tối hôm qua, đương nhiên đã biết hai người này không phải dạng tốt đẹp gì rồi.
Lập tức nói: “Tiểu Khương, chúng ta đi thôi.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, chuẩn bị rời đi.
Từ Mĩ Kiều đột nhiên đến trước mặt Khương Thư Lan tươi cười nói: “Đồng chí Khương, bọn tôi định đi tới phía Tây, mấy người cũng định đi à?”
Nếu như cô không nhầm thì phía Tây có đại hóa hôm qua đã thấy trong giấc mơ.
Khương Thư Lan dường như tới phía Tây để tới đại hóa.
Khương Thư Lan có chút run sợ, cô không muốn đi cùng Từ Mĩ Kiều, liền đề nghị với người bên cạnh: “Chúng ta đi tới phía Đông đi ạ.”
Cô vừa nói, khu bình luận lại sáng lên.
[Ôi chao, sao Thư Thư đến cả chuyện này cũng biết được?]
[Có chuyện gì vậy?]
[Hì hì hì, đợi cô ấy đi đến phía Đông rồi mấy người sẽ biết.]
Khương Thư Lan nhìn khu bình luận, cũng không nghĩ ra được gì, đi đến phía Đông thì có gì khác biệt sao?
Đây vẫn là lần đầu tiên khu bình luận thừa nước đục thả câu như vậy.
Cô càng cảm thấy rất tò mò.
Từ Mĩ Kiều ở bên cạnh còn chưa rời đi đã nghe Khương Thư Lan muốn đi đến phía Đông, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Cô đi đến phía Đông rồi, vậy phía Tây này sẽ thuộc về chị ta.
Thực ra chị ta không chắc chắn giấc mơ kia của mình có đúng là sự thực hay không nhưng tóm lại vẫn muốn thử một chút.
Trong giấc mơ kia loáng thoáng nhìn thấy Khương Thư Lan nhặt được không ít đồ tốt ở phía Tây.
Chuyện này dựa vào tình thương cùng với việc làm thân trước kia của chị ta thì chắc chắn sẽ nguyện ý nhặt cùng với Khương Thư Lan.
Nhưng sau khi trải qua chuyện hôm qua rồi, dù là Từ Mĩ Kiều thì cũng không muốn tiếp tục qua lại với Khương Thư Lan nữa.
Chị ta cảm thấy bản thân và Khương Thư Lan không hề hợp với nhau.
Thà tách ra ngay từ đầu, còn hơn đi một đường mà phải tránh xa nhau.
Chỉ là chuyện đi biển bắt hải sản nhặt được đồ tốt này vốn là chuyện may mắn.
Nếu chị ta đi tới phía Tây nhặt được đồ tốt, coi như là bồi thường được cho chuyện hôm qua bị Khương Thư Lan làm hại rồi.
Vì vậy, trải qua chuyện này, mọi người lại chia làm hai, Từ Mĩ Kiều là một trong những người vợ quân nhân nổi bật ở đây, không ít người đều vui vẻ đi cùng chị ta.
Tiêu Ái Kính cũng giống như Từ Mĩ Kiều, chị ta không khỏi hỏi: “Cô chắc đi đến phía Tây có thể bắt được hải sản chứ?”
“Tôi còn phải tranh thủ thời gian về làm việc nữa.”
Cô ta không giống với những người vợ quân nhân khác, cô ta vốn là một người có công việc của riêng mình.
Đi biển bắt hải sản chẳng qua là muốn thêm chút đồ ăn cho nhà mà thôi.
Từ Mĩ Kiều gật đầu, nhìn thoáng qua bờ cát phía Tây, chị ta thấp giọng nói: “Đại khái là vẫn được, nhưng mà tốt nhất chúng ta nên tản nhau ra mà tìm.”
Nhiều người đi biển bắt hải sản như vậy, nhưng chỉ có một món đồ tốt, làm sao mà phân hết được.
Vì vậy, vốn dĩ đội ngũ đang bảy tám người lập tức biến thành nhóm hai người, vừa vặn Từ Mĩ Kiều và Tiêu Ái Kính lại cùng một nhóm với nhau.
Mà ở bên kia, Khương Thư Lan, Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân đang cùng đi đến phía Tây với nhau.
Bãi biển rất lớn, mênh mông không thấy vô bờ, bờ cát màu bạc được bọc trong cái nắng vàng của trời chiều, mặt biển lềnh bềnh màu lam, có từng con sóng màu trắng đang uống lượn trên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận