Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 251:

Tự mình đi ra khu đất trống mà nhìn nhìn, đất khá là khô ráo, đã lâu rồi không đổ mưa, chỉ là đất đã được đánh tơi lên vẫn rất cứng.
Cô thở dài, đây có nghĩa là dù có trồng đủ các loại hạt giống xuống cũng không mọc được mầm loại cây nào hết!
Khương Thư Lan quay đầu nhìn về phía bầu trời, lẩm bẩm nói: “Nếu như trời đổ mưa được thì tốt rồi.”
Một giây sau đó.
Trời đất vốn đang không mây đến bốn dặm, nháy mặt dày đặc toàn là mây đen.
Khương Thư Lan: “???”
Cô thực sự là con gái cưng của ông trời sao?
Giây tiếp theo khu bình luận hiện lên.
[Ôi ôi ôi]
[Đây thực sự là con gái cưng của ông trời rồi! Nói trời mưa là trời mưa ngay.]
[Lạy Thư Thư, cho tôi thi qua môn hết.]
[Lạy Thư Thư, cho tôi qua được lục cấp.]
[Lạy Thư Thư, tôi độc thân lâu quá rồi, cho tôi một người bạn trai đi!]
Khương Thư Lan: “....”
Cô hoang mang một hồi rồi dụi dụi mắt, ép cho bản thân phải tỉnh táo lại.
Khương Thư Lan vẫn cảm thấy đây giống như là trùng hợp hơn.
Mắt thấy trời sắp đổ mưa rồi.
Khương Thư Lan nhanh chóng bận rộn làm việc, tìm một cái cào sắt từ bên ngoài cửa, bắt đầu cào phần đất ngay cửa.
Chuẩn bị gieo hạt, đây là lúc rất thích hợp để ươm mạ.
Đầu tiên là bên sườn, rắc mấy hạt cải trắng, dùng cào đất cào lại một lần, trên mặt đất lại rắc thêm một lớp tro nữa, rồi đắp thêm một tầng đất.
Bảo đảm cho mỗi hạt giống đều được tro và đất bao bọc kín đáo.
Sau đó, bên cạnh nơi trồng cải trắng dùng cái bừa cào lên một đường rãnh, chuẩn bị trồng ớt và cà.
Hai loại hạt giống này được trồng cùng một chỗ, đợi sau khi bọn chúng lớn rồi sẽ tự di chuyển chỗ khác cho phù hợp.
Cuối cùng còn hạt giống cà chua và dưa chuột, đây đều là hai loại cây cần có cột trụ để bám vào.
Sau khi đã gieo hết hạt, lấp hết đất rồi, ngay sau đó mưa lớn lập tức đổ xuống, một giọt nước rơi xuống trên mặt của Khương Thư Lan còn hơi đau.
Cô thực sự chưa bao giờ gặp qua cơn mưa nào to như vậy, từng giọt từng giọt mưa càng ngày càng nặng.
Khương Thư Lan vội vàng thu dọn dụng cụ, chạy đi trú dưới mái hiên, đi xem hai đứa nhỏ còn đang chăm sóc hai con gà con.
Cô thở phào một hơi, lau lau mặt, đi qua nói: “Mấy đứa chăm sóc gà cũng được, nhưng đừng để gà phải chăm lại mình đấy nhé, biết chưa hả?”
Thiết Đản gật đầu, ôm con gà con vào trong lòng ngực: ”Cô, cô yên tâm đi, cháu không kém đến vậy đâu, lúc ở nhà thì đều là cháu với mấy anh trai chăm gà mà.”
Thấy cậu bé nhắc đến các anh trai, Khương Thư Lan lại bắt đầu nhớ đến người nhà của mình ở đại đội Ma Bàn.
Cô đi lâu như vậy, cũng không biết người trong nhà thế nào rồi.
Thấy trời mưa cũng không thể ra ngoài chơi được, hai đứa nhỏ đều ở nhà chăm gà con, khó khăn lắm mới không cần đến Khương Thư Lan phải bận tâm như vậy.
Cô đi vào phòng dọn dẹp một hồi, liền nhìn thấy tờ giấy viết thư mà mình viết cho người nhà.
Tờ giấy này cô đã chuẩn bị ngay khi vừa mới tới hải đảo.
Chỉ là khi đó Khương Thư Lan vẫn chưa chắc chắn được bản thân liệu có thích ứng được với cuộc sống ở hải đảo không, vậy nên vẫn tiếp tục quan sát vài ngày.
Sau khi quan sát vài ngày, cô lập tức phát hiện cuộc sống ở hải đảo cũng không quá tệ.
Lập tức lấy giấy lên viết thư.
Mở đầu thư chính là...
Cha mẹ, con là Thư Lan đây, con đã đến hải đảo được năm ngày rồi.
Cuộc sống bên này không tệ, Chu Trung Phong đối xử với con rất tốt, mọi người không cần lo lắng đâu.
Sau đó đều kể hết ra những chuyện đi biển bắt hải sản, sau đó dùng một lượng lớn mực để viết về Thiết Đản.
Để bọn họ không cần lo về bệnh hen suyễn của Tiểu Thiết Đản nữa, khí hậu ở hải đảo rất có lợi cho việc trị bệnh của Tiểu Thiết Đản.
Đến cuối cùng, Khương Thư Lan phát hiện, mình vậy mà đã viết lan man được tới tận ba trang giấy rồi.
Chỉ là, mưa đến nửa tiếng rồi vẫn chưa ngừng, chỉ đành đợi đến sáng mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận