Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 253:

Tiểu Thiết Đản cười cười: " Cô à, bọn cháu sao có thể làm loạn được chứ?!" Đáp xong còn không quên nháy mắt ra hiệu với Lôi Vân Bảo: "Có đúng vậy không, Tiểu Bảo?"
Lôi Vân Bảo gật gù như gà mổ thóc.
Lúc này đây Khương Thư Lan mới bớt được chút nghi hoặc: "Vậy được rồi, cô tắt đèn đây, mấy đứa ngủ đi nhé!"
Chu Trung Phong không có ở nhà, tối đến mấy đứa nhỏ đều ngủ chung một giường hết với cô.
Chỉ là Khương Thư Lan vừa nằm xuống chưa được bao lâu, lập tức ngồi dậy: "Có tiếng gì vậy?"
Chíp chíp chíp, rõ ràng là có tiếng kêu gì đó phát ra.
Ngay sau đó, Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo không khỏi rùng mình, trong bóng tối, bọn họ nhỏ giọng nói: "Cô à, cô không nghe nhầm đó chứ?"
Khương Thư Lan lại dỏng tai lên nghe, lần này đúng là không còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Cô quay qua nhìn hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ đều ngoan ngoãn nằm yên bên cạnh cô, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng ngay sau khi vừa đặt lưng nằm xuống, tiếng chíp chíp chíp lại một lần nữa vang lên.
Lúc này, cô nghe thấy rất rõ ràng khiến cô vô thức tỉnh táo lại từ trong cơn buồn ngủ.
Khương Thư Lan cố ý ngồi dậy, dựa người vào thành giường, bật đèn lên, giây sau đó, đèn đã chiếu sáng hết mọi ngóc ngách trong phòng.
Vẻ mặt nghiêm nghị, Khương Thư Lan trầm giọng nói: "Nói mau, có phải hai đứa mang gà con lên giường hay không?"
Người từ trước đến giờ luôn dịu dàng như cô lúc này như bị biến thành một người hoàn toàn khác, để đèn soi chiếu vào mặt hai đứa nhỏ.
Tiểu Thiết Đản không nhịn được nữa, vô thức lấy từ dưới gối của mình ra một con gà con, gà con nhìn như thể sắp chết ngạt vậy, mình mẩy tím tái hết lại, đến sức để kêu cũng không còn nữa.
Khương Thư Lan thấy một con gà con xuất hiện phía bên dưới mình, mặt của cô lập tức tối sầm lại, nói là đen như đít nồi cũng không phải nói quá.
Thấy áp lực trong phòng càng ngày càng nghiêm trọng.
Tiểu Thiết Đản vội cúi đầu, thấp giọng nói: "Cô à, cháu sai rồi."
"Cháu biết lỗi rồi."
Vừa mở miệng đã nhận sai, bộ dạng thực sự rất quen thuộc.
Khương Thư Lan thực sự là bị hai đứa nhỏ này làm cho tức giận rồi, gà con hiện tại đang chạy lung tung khắp giường.
Lại còn đi bậy trên giường, đây là tấm chiếu cô vừa mới thay đó!
Mắt thấy Khương Thư Lan thực sự đang rất giận dữ rồi.
Lôi Vân Bảo cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, cậu bé không dám phản kháng, cũng trực tiếp lấy ra một con gà con từ dưới gối của mình.
"Dì xinh đẹp, gà con bị gà mái già bắt nạt đáng thương lắm, hơn nữa hôm nay còn rất lạnh, chúng ta còn phải đắp chăn, đến chúng ta còn lạnh kia mà!"
Khương Thư Lan hít thở sâu một hơi, nhíu mày mà nói: "Vậy nên hai đứa ôm gà lên giường sao? Còn giấu chúng ở dưới gối như vậy hả?"
"Sợ chúng bị lạnh ư?"
Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều đồng loạt gật đầu.
Khương Thư Lan cúi đầu, đưa mắt nhìn về phía tấm chăn hoa mẫu đơn đỏ rực kia, đây là của hồi môn mà mẹ cô cho cô, cũng mới lần đầu được lấy ra dùng.
Bị bẩn đã đành, hai đứa nhỏ còn không ngừng nói dối!
Dù Khương Thư Lan đang rất tức giận, tạm thời cũng không phát tiết gì hết, tay nắm lại thành hình nắm đấm.
Nhìn hay khuôn mặt non nớt kia, cô không thể nào xuống tay được.
Nhìn bàn tay đã siết lại cùng với khuôn mặt âm trầm như nước của cô, hai đứa nhỏ dường như đều hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Thiết Đản túm lấy ống quần, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Cô à, cô đánh cháu đi, cháu biết sai rồi."
Cậu bé nghiêng cả khuôn mặt nhỏ nhắn của mình qua.
Lôi Vân Bảo cũng nói y hệt: "Dì xinh đẹp à, cháu biết lỗi rồi."
Khương Thư Lan không nhìn bọn chúng nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận