Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 256:

Miêu Hồng Vân vừa nhìn thấy sắc mặt của đồng chí Ngô, đã vội nói trước: “Tiểu Khương, hai đứa nhỏ là vừa mắc lỗi gì sao?”
Không thể không nói Miêu Hồng Vân thực sự rất thông mình, đây là đang giúp giảng hòa cho Khương Thư Lan cùng với đồng chí Ngô.
Dù sao Lôi Vân Bảo cũng là đứa nhỏ bảo bối của sư trưởng Lôi.
Khương Thư Lan vừa nghe xong liền lắc đầu: “Mấy đứa nhỏ có mắc sai lầm hay không em sẽ không nói, để xem bọn chúng có nguyện ý tự nói ra hay không.”
Trẻ con cũng có tự tôn của trẻ con.
Thấy có người vào, Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo cũng không còn nhiệt tình chào hỏi như lúc trước nữa.
Mà chỉ nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghiệp lớn là tẩy rửa chăn ga.
Mà bọn họ vốn không định nói gì vừa nghe Khương Thư Lan nói câu này đã đồng loạt mở miệng nói.
“Bọn cháu mắc lỗi, không những mắc lỗi mà còn nói dối nữa, cho gà con lên giường tè bậy còn giấu dưới gối nữa ạ, suýt nữa là làm hư tấm ga giường mới rồi.”
Lôi Vân Bảo cũng nói theo: “Cháu mắc sai lầm rồi, dì xinh đẹp, dì tha thứ cho bọn cháu đi!”
Vừa nghe được đáp án này, Miêu Hồng Vân cùng đồng chí Ngô đều đồng loạt thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đồng chí Ngô lên tiếng: “Đã nói dối còn mắc lỗi, đúng là nên phạt thật!”
Bà ấy đưa đồ ăn qua: “Đây là cá mú của sáng nay.” Cá mú tươi rói, ước chừng nặng khoảng năm sáu cân.
Chỉ là dù đạt đến cấp bậc sư trưởng, cũng phải đến nửa tháng tổ chức mới cho một con, đây là đồ ăn trợ cấp để tăng dinh dưỡng.
Khương Thư Lan không khách khí mà trực tiếp nhận lấy, bởi vì cơ thể của trẻ con thực sự rất cần dinh dưỡng.
Còn có bánh dưa chua mà Miêu Hồng Vân mang tới, ăn xong bữa sáng, lập tức chuẩn bị đi đến bưu cục luôn.
Cô vốn dĩ muốn để hai đứa nhỏ ở nhà bên cạnh, hoặc để cho bọn họ đi theo đồng chí Ngô đến nhà họ Lôi một chuyến.
Chỉ là vì chuyện tối hôm qua, hai đứa nhỏ vẫn còn đang lo lắng sợ sệt, sợ Khương Thư Lan không quan tâm đến bọn họ nữa, liền sống chết đòi đi cùng với Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan đành để cho bọn họ bám theo sau y hệt như hai cái đuôi nhỏ.
Bưu cục cách bọn họ khoảng chừng bốn mươi phút đi bộ, do quân đội thành lập và tổ chức.
Dọc đường đi Khương Thư Lan còn nhìn thấy vài quả dừa trên mấy cây dừa quanh đó, chỉ tiếc là vì cao quá nên không thể với tới được, đành bỏ qua bọn chúng.
Đợi đến khi tới nơi rồi, Khương Thư Lan tinh tế mà liếc mắt đánh giá qua bưu cục trên hải đảo, so với bưu cục của quê cô thì nhỏ hơn.
Là một căn nhà ngói hồng, phía sau có một cánh cửa sổ.
Lúc Khương Thư Lan đưa thư qua, cán sự bưu cục vừa nhìn thấy Khương Thư Lan lập tức sửng sốt: “Cô là Khương Thư Lan sao?”
Khương Thư Lan gật đầu: “Là tôi! Có chuyện gì sao?”
“Chúng tôi vừa nhận được một bưu kiện gửi cho cô.”
Lời này vừa nói ra, Khương Thư Lan kinh ngạc, thấp giọng nói: “Bưu kiện gì vậy?”
Cô tới hải đảo để sống, ở nơi xa như vậy, còn có ai gửi kiện hàng cho cô được vậy chứ?
Cán sự kia đứng lên, nhìn ra phía xa xa, nói: “Là gửi tới từ đông tỉnh, còn đều là đại kiện, tôi nghĩ cô nên quay về gọi chồng mình, hoặc nhờ vị đồng chí nam nào đó chuyển số đồ đó về.”
Nói đến đây cuối cùng Khương Thư Lan cũng hiểu được.
Từ đông tỉnh gửi tới, còn là đại kiện, ngoài cha mẹ cô thì cô không nghĩ ra được là ai nữa.
“Tôi có thể xem chúng là gì được không?” Cô thấp giọng nói.
“Được, cô cứ tiến vào từ bên hông đi.”
Đợi sau khi Khương Thư Lan dẫn hai đứa nhỏ vào rồi, thấy một chiếc xe đạp, máy may cùng với máy phát thanh được bọc lại bởi rơm rạ.
Sao Khương Thư Lan còn có thể không hiểu được nữa chứ?
Tình thương mà cha mẹ dành cho cô, vẫn luôn thầm lặng không thành tiếng như vậy.
“Đồng chí, đồng chí....”
“Đống đồ này, đồng chí mau chuyển về đi, bưu cục của chúng tôi đến trưa còn có một đợt hàng nữa được gửi về, sợ là sẽ không có chỗ để cất mất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận