Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 257:

Khương Thư Lan nhìn xuống chiếc mũi đang chua xót của mình, cô thở dài một tiếng: “Tôi biết rồi, giờ tôi sẽ tìm người nhờ chuyển đống đồ này đi.”
Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản ở bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên thấp giọng nói: “Dì xinh đẹp, dì đợi đã, cháu sẽ đi tìm ông nội, sẽ lập tức trở lại ngay.”
Chú Chu không còn ở đây nữa, bọn họ chính là những người đàn ông duy nhất trong nhà.
Chuyện lớn ở trong nhà đương nhiên phải do bọn họ gánh vác rồi.
Tiểu Thiết Đản ở bên cạnh cũng nói: “Anh với em cùng đi.”
Cậu bé muốn đi tìm chú bốn mắt.
Chính là cái chú lần trước tới đưa cơm cho bọn họ.
Khương Thư Lan vừa định mở miệng nói, hai đứa nhỏ đã đồng loạt quay người lại: “Không cần lo cho bọn cháu, bọn cháu sẽ chú ý an toàn, rất nhanh sẽ dẫn người về được, cô cứ đợi ở đây đi.”
Như thể sợ Khương Thư Lan sẽ ngăn cản bọn họ, hai đứa nhỏ nhanh chóng chạy đi không thấy người đâu nữa.
Cán sự bưu cục ở bên cạnh kinh ngạc mà nói: “Hai đứa nhỏ nhà cô cũng hiểu chuyện thật đó.”
Khương Thư Lan nghĩ đến việc mà hôm qua bọn họ đã làm, lập tức nhíu mày lại nói: “Hiểu chuyện thì hiểu chuyện, nhưng đã bắt đầu nghịch ngợm thì khiến cho người ta đau đầu vô cùng.”
Cán sự bưu cục nói: “Đây cũng là chuyện bình thường thôi, làm gì có đứa trẻ nào mà không nghịch ngợm chứ, nếu không nghịch ngợm thì cô mới nên lo lắng đó.”
Đúng là như vậy thật.
Khương Thư Lan gật gật đầu, đi về phía trước giao bức thư cho đối phương: “Số đồ này gửi đến đông tỉnh thì bao nhiêu ngày là nhận được vậy ạ?”
“Nếu nhanh thì khoảng bảy ngày, nếu như chậm thì phải đến nửa tháng.” Còn có khi phải chuyển đi đến tận một tháng mới tới nơi được.
Khương Thư Lan ừm một tiếng, thử tính toán lại thì cũng gần đúng là như vậy.
Lúc cô chờ ở bưu cục chưa được bao lâu thì mấy đứa nhỏ đã dẫn người tới nơi: “Ở đây này, mấy chú mau giúp chuyển đồ về đi.”
Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản mỗi người dẫn một người tới, người mà Lôi Vân Bảo dẫn tới là viên cảnh vệ của sư trưởng Lôi, còn người Tiểu Thiết Đản dẫn tới là chú bốn mắt.
Đều là mấy anh chàng trẻ tuổi.
Hai người đều đi tới đồng loạt gọi một câu với Khương Thư Lan: “Chị.”
Khương Thư Lan gật đầu: “Phiền đến hai cậu rồi.”
Bốn mắt xua tay: “Chị, chị đi gửi thư cứ nói trực tiếp với em một tiếng là được, đỡ phải tự mình đi một chuyến đến như vậy.”
Lúc phó đoàn Chu đi khỏi đây đã nói rõ nhiệm vụ cho cậu ấy, đến cả Hầu Tử cũng liên tục căn dặn là phải chịu khó giúp đỡ một chút.
Khương Thư Lan có hơi ngại: “Nếu là chuyện lớn mà tôi thực sự không thể tự mình làm được thì sẽ tìm mấy người tới giúp, yên tâm đi.”
Lôi Vân Bảo ở bên cạnh nói: “Dì xinh đẹp, dì đừng khách sáo, đây là những người phải giúp đỡ chúng ta mà.”
Nếu như cậu bé lớn hơn một chút, có thể dùng người khác giúp đỡ cho dì xinh đẹp thì cậu bé cũng sẽ làm.
Khương Thư Lan đưa tay lên xoa xoa đầu cậu: “Người chuyên giúp đỡ chúng ta thì cũng phải lễ phép.”
Lôi Vân Bảo thấy Khương Thư Lan để ý đến mình thì vui vẻ vâng một tiếng.
Lập tức người lớn người bé đều đồng loạt tới giúp đỡ.
Bốn mắt cùng với cảnh vệ Tiểu Trương sau khi nhìn thấy đống đồ này, trong lòng có chút không hiểu.
Bốn mắt nói thẳng: “Chị, nếu muốn chuyển đống đồ này về, xe đạp này chúng ta phải trực tiếp mở ra, trực tiếp đạp về, sau đó để máy may buộc ở phía đằng sau.”
Khương Thư Lan gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Cô hiểu rõ đống đồ này được mua về để dùng mà.
Sau khi được Khương Thư Lan đồng ý, bốn mắt cùng với viên cảnh vệ một trước một sau lấy hết rơm rạ bao quanh xe đạp ra, lúc làm bọn họ còn cảm thán: “Thông minh quá, còn biết lấy rơm rả để bọc quanh, lúc được xe vận chuyển đến thì sẽ không lo bị hỏng.”
Vừa nghe lời khen này, Khương Thư Lan không khỏi nhớ đến cha mẹ nhà mình, cô cúi đầu đáp một tiếng: “Đúng vậy!”
Người nhà của cô đều rất thông minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận