Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 260:

“Tôi nói, năm đó sính lễ của tôi là hai mươi cân gạo, hết rồi.” Tiếp đó, chị ấy chuyển đề tài, nhìn về phía Từ Mĩ Kiều: “Đồng chí Từ thì sao, đội trưởng Triệu của chúng ta năm đó cho cô sính lễ gì vậy? Đồng chí Từ vốn là cô gái đến từ thành phố như vậy, lúc đội trưởng Triệu cưới được cô về chắc chắn là phải có tứ đại kiện có phải không?”
Phải nói Vương Thủy Hương rất mạnh bạo, đến chuyện của bản thân cũng không chút giấu diếm.
Sính lễ chỉ có hai mươi cân gạo, người bình thường e là rất ngại nói ra, nhưng chị ấy cứ vậy mà nói thẳng.
Lại còn lôi cả Từ Mĩ Kiều vào được, Từ Mĩ Kiều vốn nổi danh khắp nơi là người vợ đến từ thành phố của đội trưởng Triệu, không phải luôn coi mình hơn người mà áp thế sao?
Vương Thủy Hương nói như vậy, lập tức như thể đặt Từ Mĩ Kiều trên lò nướng, chị ta cười ngại ngùng: “Cái này sao có thể so sánh được chứ, tôi đã kết hôn nhiều năm rồi, đều là bà cô rồi, sao có thể so sánh với người vợ trẻ mới cưới như Tiểu Khương được chứ?”
“Thật vậy sao?”
Mọi người cũng gật đầu theo: “Đúng là như vậy, người vợ trẻ như Khương Thư Lan, chúng tôi sao có thể sánh bằng được chứ?”
“Vậy không so với Khương Thư Lan nữa, mấy người đều có con trai hết đúng không, đến khi con trai mọi người lấy vợ thì có thể chuẩn bị cho con trai tứ đại kiện được không?”
Con trai của mấy người phụ nữ ở đây đều đã mười mấy tuổi hết rồi, chẳng còn bao lâu nữa thì sẽ lấy vợ.
Có lẽ cũng nên chuẩn bị hết rồi chứ nhỉ?
Lời này của Vương Thủy Hương vừa nói ra, mọi người lập tức đưa mắt nhìn nhau, mặt mũi nhất thời nóng rát, còn tứ đại kiện gì chứ, có tam đại kiện đã là tốt lắm rồi.
Phải nói thế nào đây, cùng người cùng mệnh sao?
Nhìn qua phía Khương Thư Lan, vừa cưới đã có được tứ đại kiện, thực sự khiến cho người khác phải ghen tị.
Nguyên đám người còn đang muốn hóng chuyện, tâm tư lập tức phai nhạt đi mấy lần.
Còn Tiêu Ái Kính lại tiến đến sờ sờ chiếc xe đạp dưới mái hiên, là một chiếc xe đạp mới tinh, sáng bóng, lúc nhìn thấy nhãn hiệu Phượng Hoàng, tay của Tiêu Ái Kính liền cứng lại, đây quả thực là hàng tốt, là loại đắt nhất bây giờ.
Chị ta nhắc đến thứ này với lão Tống rất nhiều lần, nhưng lão Tống mãi không chịu mua.
Nếu cháu gái chị ta gả được cho Chu Trung Phong có lẽ cũng có được rồi.
Tiêu Ái Kính thở dài, suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Tiểu Khương, chiều nay tôi muốn ra khỏi đảo một chuyến, cô có thể cho tôi mượn chiếc xe đạp này để dùng có được không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức sáng mắt ngước về phía Khương Thư Lan.
Đồng chí Tiêu này cũng dũng cảm thật đó, sính lễ nhà người ta, vừa nhìn là biết đồ mới, sao có thể mở miệng ra mượn ngay được, thực sự sẽ rất áp lực, dù có đi hóng chuyện cũng không khỏi có chút hả hê.
Tiêu Ái Kính là vợ của Tống Vệ Quốc, bản thân chị ta cũng có công việc riêng, không ai dám làm mất lòng chị ta hết.
Lần này Khương Thư Lan gặp phiền phức rồi.
Nếu như cho mượn, bản thân còn chưa đạp xe được đến một hai lần.
Nếu như không cho mượn, dưới sự chứng kiến của nhiều người như vậy, mạo phạm đến Tiêu Ái Kính thì sẽ bị mang tiếng là keo kiệt.
Vương Thủy Hương muốn giúp đỡ, lại bị Miêu Hồng Vân túm lại.
Nếu Vương Thủy Hương mà giúp sợ sẽ ảnh hưởng đến chồng chị ấy.
Thân phận Tiêu Ái Kính cũng ngang với Từ Mĩ Kiều, chức vị của chồng Tiêu Ái Kính đương nhiên cao hơn chồng chị ấy rất nhiều.
Miêu Hồng Vân nghĩ một hồi, chồng chị ấy cũng là đội trưởng, không có gì phải sợ đối phương hết, vậy nên chuẩn bị mở miệng.
Lại bị Khương Thư Lan cắt ngang, cô cười dịu dàng, nói với Tiêu Ái Kính: “Đồng chí Tiêu, cô vừa nói gì vậy? Vừa rồi tôi không để ý nên không nghe rõ!”
Cái này....
Bạn cần đăng nhập để bình luận