Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 264:

Đợi sau khi cả Miêu Hồng Vân lẫn Vương Thủy Hương đều rời đi hết rồi.
Khương Thư Lan lại lấy bút, chuẩn bị viết thêm vào trong bức thư, nói là đã nhận được đồ mà nhà gửi đến rồi.
Nhưng lúc cô đang viết thư, hai đứa nhỏ ở bên cạnh nhìn thấy cũng góp vui theo, cùng viết thư với Khương Thư Lan.
Tiểu Thiết Đản mặc dù có biết chữ nhưng không quá nhiều, gặp phải từ gì không biết sẽ vẽ một người nhỏ, trên đầu thì vẽ một ông lão tóc bạc phơ cùng với một bà lão mặt mày phúc hậu.
Phía trước vẽ một người cha đầu hói đi chân cà nhắc, sau đó viết hai chữ cô gái.
Còn lại thì viết chữ bé trai để chỉ mình, bên cạnh thì bắt đầu đánh số, tỏ vẻ bản thân đang sống rất ổn, người nhà không cần lo lắng.
Thấy Khương Thư Lan và Tiểu Thiết Đản đang viết chữ rất hăng say. Lôi Vân Bảo cũng muốn viết, cậu bé nhỏ giọng nói: “Cháu cũng viết chữ có được không ạ?”
Khương Thư Lan suy nghĩ một lát, thấy cũng viết sắp xong thư gửi nhà họ Khương rồi, mới nói: “Tiểu Bảo, cháu viết thư cho cha mẹ mình đi!”
Lời này nói ra, Lôi Vân Bảo theo bản năng mà nhíu mày, nói: “Nhưng mà cháu không muốn viết cho bọn họ, bọn họ không thích cháu.” Dừng một lúc, cậu bé nhìn chằm chằm Khương Thư Lan: “Dì xinh đẹp, cho cháu làm con dì có được không?”
Cậu bé cảm thấy Thiết Đản rất hạnh phúc.
Cái này... Sao lại có cha mẹ nào không thích con mình được chứ!?
Trong nguyên bản của vở kịch thì sau khi Lôi Vân Bảo mất tích rồi, mẹ cậu bé vì muốn tìm được cậu bé mà lưu lạc khắp nơi thành một người điên, cha cậu bé cũng đồng quy vu tận cùng với quân địch trên trường vẫn lôi ảnh cậu bé ra nhìn lần cuối.
Cha mẹ như vậy tuyệt đối không thể nói là không thương con mình được.
Chỉ là do cha mẹ Lôi Vân Bảo quá bận rộn mà thôi, Khương Thư Lan nghĩ nghĩ: “Tiểu Bảo, cháu có thể viết thế này nè...”
Cô kéo Lôi Vân Bảo tới bên cạnh nói nhỏ vài câu, cậu bé lập tức lấy lại được tinh thần, cầm bút lên bắt đầu viết.
Nếu như nói Tiểu Thiết Đản có thể viết được vài từ thì Lôi Vân Bảo thực sự là một chữ cũng không biết.
Đây hoàn toàn là viết chữ xấu như gà bới.
Dù là Khương Thư Lan thì cũng không đọc ra nổi chữ gì.
Mười phút sau, Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản đều đã viết xong, thấy Khương Thư Lan vẫn còn tiếp tục viết thì cũng không quấy rầy đến cô.
Lôi Vân Bảo thấp giọng nói với Tiểu Thiết Đản: “Thiết Đản à, anh theo em về nhà để đọc địa chỉ có được không?”
Cậu bé không biết địa chỉ của cha mẹ mình.
Tiểu Thiết Đản nhìn Khương Thư Lan đang tập trung tinh thần để viết thư, lặng lẽ lui ra bên ngoài.
Hai đứa nhỏ lại tung tăng chạy tới nhà họ Lôi.
Sau khi tới nơi, Lôi Vân Bảo chạy thẳng đến phòng đọc sách, đầu đổ đầy mồ hôi: “Ông nội, ông nội, địa chỉ của cha mẹ cháu là gì thế?”
Câu hỏi khiến cho sư trưởng Lôi đang xử lý văn kiện không khỏi quay đầu lại nhìn: “Có chuyện gì vậy?”
“Ông nội, Thiết Đản cùng với dì xinh đẹp đều viết thư cho người nhà, cháu cũng muốn viết thư cho cha với mẹ.”
Điều này khiến cho sư trưởng Lôi run lên, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này dưới sự dạy dỗ của nhà họ Khương lập tức trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.
Lúc trước mỗi lần con dâu gọi điện về, đứa nhỏ này đều từ chối nghe điện thoại, cũng từ chối đợi tin.
Khó có được lần chủ động như lúc này.
Sư trưởng Lôi lúc này đặt bút xuống viết một địa chỉ cho Lôi Vân Bảo.
Sau đó, đột nhiên nhớ tới gì đó, bế Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản lên đùi mình.
“Hai đứa ở nhà Tiểu Khương có gây rắc rối gì không?”
Ông còn nhớ tới cảnh tượng Lôi Vân Bảo đi tới tìm Chu Trung Phong để quyết đấu lần trước, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Đứa nhỏ này thực sự là vô pháp vô thiên.
Hai đứa nhỏ lập tức lắc đầu như cái trống lắc vậy: “Không có đâu!”
Nên nói thế nào nhỉ, nên hỏi là hai đứa nhỏ có càn quấy đến Chu Trung Phong không mới đúng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận