Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 265:

Sư trưởng Lôi trầm ngâm một lát, châm chước nói: “Hai đứa có muốn một người em gái không?”
“Một em gái giống như dì xinh đẹp vậy, trắng trắng mềm mềm, nhẹ nhàng gọi hai đứa là anh trai.”
Lời này thốt ra, mắt của hai đứa nhỏ lập tức sáng lên, một em gái giống như cô, dì xinh đẹp sao?!
Còn có thể gọi bọn họ là anh trai!
Chuyện này có thể xảy ra được sao.
Lời này khiến cho Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản nhịn không được mà có chút mong muốn: “Hiện tại bọn cháu rất muốn có.”
Sư trưởng Lôi nhíu mày, sau đó nói nhỏ bên tai bọn họ gì đó.
Lôi Vân Bảo lập tức mở to hai mắt nhìn: “Chỉ khi để cho dì xinh đẹp với chú Chu ở cùng một chỗ thì bọn cháu mới có em gái được sao?”
Thiết Đản nghe chỗ hiểu chỗ không, đỏ mặt nói tiếp một câu: “Chính là phải để bọn họ hôn nhau thì mới có em gái được!”
Đây thực ra cũng không sai cho lắm.
Sư trưởng Lôi dù sao cũng không còn cách nào khác để giải thích nữa, hàm hồ mà gật đầu: “Vậy cho nên nhất định không được quấy rầy những lúc bọn họ ở bên nhau có biết chưa?”
“Không những không được quấy nhiễu, mà còn phải tránh xa một chút, như vậy mới có thể sớm có em gái được.”
Nhắc đến tránh ra xa, sư trưởng Lôi vung hai bàn tay to lên: “Hay là hai đứa quay về đây ở một thời gian đi?”
Tránh đi cả về không gian lẫn thời gian, để cho Khương Thư Lan và Chu Trung Phong có thể thoải mái đi tạo em bé.
Đề nghị này khiến cho hai đứa nhỏ đồng loạt phản đối, Lôi Vân Bảo nhảy xuống từ trên đùi sư trưởng Lôi, nhướn mày nói: “Cháu không thấy vui được mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt này của ông nội đâu, dì xinh đẹp trông vẫn dễ nhìn hơn.”
Dứt lời, chưa kịp để cho sư trưởng Lôi phản ứng lại, Lôi Vân Bảo đã kéo Tiểu Thiết Đản chạy khỏi đó.
Lời này nói ra, sư trưởng Lôi lập tức đưa tay lên sờ mặt mình, quả thực là khô giống như vỏ cây vậy: “Được lắm, còn dám ghét bỏ ông già này.”
Đợi sau khi đồng chí Ngô đi vào rồi, sư trưởng Lôi nghĩ nghĩ: “Đồng chí Ngô, bà đi xem gạo trắng tháng này nhà chúng ta có bao nhiêu lương thực, đưa đến cho Tiểu Khương đi.”
Đồng chí Ngô hơi lo lắng, muốn nói nhà chúng ta còn ít lương thực dùng để bồi bổ cho sư trưởng Lôi.
Nhưng thấy thái độ của sư trưởng Lôi kiên quyết như vậy thì đành phải gật đầu.
Lôi Vân Bảo sau khi rời đi cùng với Tiểu Thiết Đản lập tức đi thẳng vào nhà tìm Khương Thư Lan, địa chị cậu bé biết được rồi, chỉ cần đi gửi thư nữa thôi.
Đợi đến lúc Khương Thư Lan ra bưu cục để gửi thư, cô mới phát hiện, vẫn chưa gửi đi phong thư kể từ khi đã nhận được đồ.
Giao thông trên hải đảo không tiện chút nào, mỗi ngày nhân viên thu thư chỉ đến đúng một lần.
Điều này đối với Khương Thư Lan thì lại tiện, gửi đi ba bức thư cùng một lúc, như vậy người nhà họ Khương nhận thư có thể thuận tiện hơn một chút.
Mấy ngày nay từ khi Khương Thư Lan rời đi, không ngày nào mà người nhà họ Khương không đến bưu cục để hỏi thư.
Mấy hôm nay căn bản chỉ đi hai ngày một chuyến, hỏi xem có thư gửi cho bọn họ hay không.
Vừa nghe được có thư gửi đến từ hải đảo, lão tam như thể được gắn ca-nô vào chân mà chạy tới bưu cục.
Nhận liên tiếp ba bức thư, chưa nói đến lão tam, đến nhà họ Khương còn có chút không biết nên chọn bức nào để đọc trước.
Đợi đến buổi tối sau khi cả nhà đều tụ tập với nhau, ánh sáng đèn dầu hiện lên, chiếu vào mọi góc trong nhà.
Cha Khương cùng với mẹ Khương ngồi ở phía trước, lão tam Khương cầm thư, đầu tiên mở ra một bức trước.
Sau đó vẻ mặt liền hoang mang: “???
”Đây là cái gì vậy?
Sao nhìn thế nào cũng không hiểu vậy.
Thấy lão tam Khương không nói lời nào, người nhà họ Khương ở bên cạnh không khỏi sốt ruột: “Có chuyện gì vậy? Lão Tam nếu không biết chữ thì đưa đây cho anh đọc!”
Chính là anh hai Khương tính tình nóng nảy vừa nói.
Đưa cho anh ấy thì đưa cho anh ấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận