Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 273:

Trâu Dược Hoa nhíu mày: “Mẹ nấu ăn vốn không ngon miệng, hơn nữa tuổi bà ấy cũng lớn rồi nên hưởng phúc mới phải.”
Tóm lại thì người làm con dâu như Giang Mẫn Vân vẫn phải làm tròn chữ hiếu mới đúng.
Giang Mẫn Vân lập tức trầm mặc, cô ta đang có hơi mệt: “Mẹ chồng nhà người khác còn lớn tuổi hơn mẹ chúng ta mà người ta vẫn ở nhà nấu cơm, mẹ năm nay mới hơn năm mươi tuổi mà đã già đến mức không làm được gì nữa sao, vậy còn em thì sao?
Mỗi ngày làm việc đến mười hai tiếng, ở công xưởng làm việc đến thở không ra hơi, anh làm chồng không những không thương xót em, còn bắt em về nhà hầu hạ một già hai trẻ, Trâu Dược Hoa, anh lấy em về rốt cuộc là vì điều gì?”
Cô ta dù có cưới một người nghèo khổ như Cao Thủy Sinh cũng chưa từng phải khổ sở đến mức này.
Thậm chí đến cơm còn hận không thể mang đến tận giường cho cô ta.
Chỉ là, nửa tháng ngắn ngủi gả cho Trâu Dược Hoa này, cả thể xác lẫn tinh thần cô ta đều mệt đến không chịu được, công việc mẹ chồng con cái đều dồn hết lên người cô ta.
“Anh đã nói rồi, chỉ cần không đi làm nữa, quay về chăm sóc gia đình, như vậy thì sẽ không vất vả nữa.”
Hơn nữa những chuyện này năm đó Khương Thư Lan đều làm rất tốt, sao một sinh viên như Giang Mẫn Vân lại không thể làm được?
Còn nữa, anh ta phải thừa nhận một chuyện, thời điểm Khương Thư Lan phụ trách chăm lo cho gia đình, anh ta vẫn luôn được vô tư chứ không phải giống như bây giờ.
Giang Mẫn Vân hít thở sâu một hơi, thỏa hiệp rồi lại ra điều kiện.
“Được, bắt em bỏ công việc để quay về chăm sóc cho gia đình cũng được, Trâu Dược Hoa, tiền lương mỗi tháng anh phải đưa cho em hết, không được thiếu một đồng.”
Trâu Dược Hoa còn chưa phản đối, bà lão Trâu đã lên tiếng: “Một người như cô còn muốn nắm giữ tài chính trong nhà sao, sao cô có thể lớn gan như vậy hả?”
Giang Mẫn Vân không quan tâm tới bà ta mà nhìn về phía Trâu Dược Hoa: “Ý anh thế nào?”
Đưa hết tiền mỗi tháng cho vợ sao?
Đây là điều từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện trong suy nghĩ của Trâu Dược Hoa.
Anh ta không chút nghĩ ngợi mà từ chối.
“Em nói giỡn sao? Anh là đàn ông, là người đứng đầu trong nhà, về sau còn phải buôn bán lo cho sự nghiệp, đem hết tiền giao cho em ở bên ngoài cũng cảm thấy không tiện chút nào!”
“Hơn nữa....”
Ngữ điệu của Trâu Dược Hoa trịnh trọng hơn mấy phần, đuổi mẹ mình cùng với hai đứa nhỏ ra ngoài, sau đó chỉ còn lại hai người bọn họ.
Vẻ mặt anh ta thâm sâu, nói: “Mẫn Vân, đời trước khi anh cưới Khương Thư Lan về chưa từng đưa hết tiền cho cô ấy quản lý. Nhưng cô ấy vẫn lo liệu được mọi chuyện ổn thỏa, thậm chí còn nuôi dạy hai đứa con của anh rất tốt.”
“Mẫn Vân, anh không tin một sinh viên như em lại không bằng một học sinh mới tốt nghiệp cấp ba như Khương Thư Lan.”
Đây chính là chiêu nói khích, nhưng Giang Mẫn Vân không thể nào đáp trả được.
Cô ta lập tức im lặng.
Trâu Dược Hoa tiếp tục nói: “Vấn đề lớn nhất của em hiện tại chính là chưa thể coi Dương Dương cùng với Tiểu Mĩ như con ruột của mình.”
Lúc trước Khương Thư Lan vẫn luôn coi hai đứa nhỏ này như con ruột của mình, vậy nên mới được Dương Dương cùng với Tiểu Mĩ chấp nhận, cho nên mới trở thành mẹ của hai người tài giỏi, được nhiều người ngưỡng mộ.
Sau đó, ngữ khí của anh ta đầy mê hoặc: “Mẫn Vân, không nhẽ em không muốn làm mẹ của hai thiên tài sao?”
Không thể không nói, lời này đã chạm đến tâm khảm của Giang Mẫn Vân.
Lúc trước cô ta gả cho Trâu Dược Hoa, không phải là vì sự giàu có sau này của Trâu Dược Hoa cùng với hai đứa con tài giỏi hay sao?
Chỉ là... Mơ chỉ là mơ, sự thật vẫn là sự thật, hai đứa nhỏ này thực sự quá khó để chiều theo.
Cô ta không khỏi thấp giọng nói: “Em không có kinh nghiệm làm mẹ, Dược Hoa, hay là chúng ta cùng sinh một đứa nhỏ để giúp em có thêm kinh nghiệm đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận