Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 281:

Mấy người đàn ông đã kết hôn thì có thể về nhà bồi bổ, mấy chàng trai chưa kết hôn mỗi ngày chỉ có thể ăn uống ở căn tin.
Không phải là đồ ăn ở căn tin không tốt, mà là cho dù có thịt, mỗi ngày phân cho hàng ngàn người thì mỗi người cũng chưa được đến hai miếng.
Khương Thư Lan gật đầu, nhìn thoáng qua vùng trời đầy hoa đào kia, thấp giọng nói: “Qua hai tháng nữa, quả đào ở đây cũng sẽ chín.”
Tưởng tượng đến những quả đào đỏ rực, trong veo đầy nước ngập miệng kia, cô liền nhịn không được mà nuốt nước bọt.
Có ai mà không thèm được đâu!
Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương ở bên cạnh cũng phải nuốt nước miếng theo: “Chị đến đảo lâu như vậy, cũng từng ăn xoài cùng với dừa rồi, nhưng chưa từng ăn đào ở đây bao giờ.”
“Lúc này quả thực cảm thấy rất chờ mong số đào kia mau chín nhanh một chút.”
Ba người đầy lưu luyến mà đi xuyên qua thác nước, cẩn thận từng bước mà đi xuống núi.
Chỉ là, đi được nửa đường thì phát hiện có chuyện gì đó không đúng lắm.
Xa xa truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn, còn mang theo vài phần bối rối.
Ba người Khương Thư Lan không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nhất thời có chút cảnh giác.
Chỉ là loại cảnh giác này có hơi chậm một chút.
Chỉ thấy có vài người chạy từ trên núi xuống như thể bị sói đuổi vậy.
Không phải người nào khác mà chính là Từ Mĩ Kiều, Tiêu Ái Kính cùng với Đinh Ngọc Phượng.
Lúc nhìn thấy ba người Khương Thư Lan. Đinh Ngọc Phương hô lớn một câu: “Chạy đi! Mau chạy đi!”
Phía sau có sói.
Nghe nói như vậy, Từ Mĩ Kiều khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì hết.
Nhưng mà lúc chạy qua Khương Thư Lan vẫn nắm lấy tay cô theo bản năng rồi rống to thúc giục: “Mau chạy đi!”
Cứ vậy, cô ta còn không thấy được một số lớn măng mà mấy người Khương Thư Lan vừa ngắt được.
Bởi vì mạng người quan trọng hơn.
Khương Thư Lan sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Từ Mĩ Kiều nắm tay chạy đi.
Bị lôi kéo đột ngột như vậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị, cả người đều lảo đảo theo.
Sau đó ngã xuống, gục trên mặt đất.
Từ Mĩ Kiều cũng cuồng chân, theo bản năng muốn kéo cô dậy, nhưng nghe thấy tiếng sói kêu ở phía sau.
Lập tức sợ run cả người, rụt tay lại, quay người chạy đi.
Cô ta không cứu nổi ai nữa.
Chỉ có thể cố gắng mà cứu chính mình thôi.
Cô ta còn có con, không thể để bản thân bị sói ăn luôn được.
Mà lúc Khương Thư Lan bị ngã xuống đất, Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân theo bản năng mà thét lên chói tai.
Hai người đều quay lại để kéo cô dậy, nhưng quá chậm rồi.
Một con sói to lớn uy phong đã hướng về phía Khương Thư Lan mà vồ tới.
Đồng thời há chiếc miệng to đầy máu ra, răng nanh sắc nhọn dưới ánh sáng mặt trời lóe sáng lên, giống như thể chỉ cần cắn một phát có thể cắn được cả đầu người.
Khương Thư Lan lúc này không nghĩ được gì nữa, cô theo bản năng mà lật người đứng dậy.
Con sói vồ hụt, lại bắt đầu mạnh mẽ vồ lại.
Ngay trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này!
Một tiếng súng vang lên....
Mấy người đàn ông đã kết hôn thì có thể về nhà bồi bổ, mấy chàng trai chưa kết hôn mỗi ngày chỉ có thể ăn uống ở căn tin.
Không phải là đồ ăn ở căn tin không tốt, mà là cho dù có thịt, mỗi ngày phân cho hàng ngàn người thì mỗi người cũng chưa được đến hai miếng.
Khương Thư Lan gật đầu, nhìn thoáng qua vùng trời đầy hoa đào kia, thấp giọng nói: “Qua hai tháng nữa, quả đào ở đây cũng sẽ chín.”
Tưởng tượng đến những quả đào đỏ rực, trong veo đầy nước ngập miệng kia, cô liền nhịn không được mà nuốt nước bọt.
Có ai mà không thèm được đâu!
Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương ở bên cạnh cũng phải nuốt nước miếng theo: “Chị đến đảo lâu như vậy, cũng từng ăn xoài cùng với dừa rồi, nhưng chưa từng ăn đào ở đây bao giờ.”
“Lúc này quả thực cảm thấy rất chờ mong số đào kia mau chín nhanh một chút.”
Ba người đầy lưu luyến mà đi xuyên qua thác nước, cẩn thận từng bước mà đi xuống núi.
Chỉ là, đi được nửa đường thì phát hiện có chuyện gì đó không đúng lắm.
Xa xa truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn, còn mang theo vài phần bối rối.
Ba người Khương Thư Lan không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nhất thời có chút cảnh giác.
Chỉ là loại cảnh giác này có hơi chậm một chút.
Chỉ thấy có vài người chạy từ trên núi xuống như thể bị sói đuổi vậy.
Không phải người nào khác mà chính là Từ Mĩ Kiều, Tiêu Ái Kính cùng với Đinh Ngọc Phượng.
Lúc nhìn thấy ba người Khương Thư Lan. Đinh Ngọc Phương hô lớn một câu: “Chạy đi! Mau chạy đi!”
Phía sau có sói.
Nghe nói như vậy, Từ Mĩ Kiều khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì hết.
Nhưng mà lúc chạy qua Khương Thư Lan vẫn nắm lấy tay cô theo bản năng rồi rống to thúc giục: “Mau chạy đi!”
Cứ vậy, cô ta còn không thấy được một số lớn măng mà mấy người Khương Thư Lan vừa ngắt được.
Bởi vì mạng người quan trọng hơn.
Khương Thư Lan sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Từ Mĩ Kiều nắm tay chạy đi.
Bị lôi kéo đột ngột như vậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị, cả người đều lảo đảo theo.
Sau đó ngã xuống, gục trên mặt đất.
Từ Mĩ Kiều cũng cuồng chân, theo bản năng muốn kéo cô dậy, nhưng nghe thấy tiếng sói kêu ở phía sau.
Lập tức sợ run cả người, rụt tay lại, quay người chạy đi.
Cô ta không cứu nổi ai nữa.
Chỉ có thể cố gắng mà cứu chính mình thôi.
Cô ta còn có con, không thể để bản thân bị sói ăn luôn được.
Mà lúc Khương Thư Lan bị ngã xuống đất, Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân theo bản năng mà thét lên chói tai.
Hai người đều quay lại để kéo cô dậy, nhưng quá chậm rồi.
Một con sói to lớn uy phong đã hướng về phía Khương Thư Lan mà vồ tới.
Đồng thời há chiếc miệng to đầy máu ra, răng nanh sắc nhọn dưới ánh sáng mặt trời lóe sáng lên, giống như thể chỉ cần cắn một phát có thể cắn được cả đầu người.
Khương Thư Lan lúc này không nghĩ được gì nữa, cô theo bản năng mà lật người đứng dậy.
Con sói vồ hụt, lại bắt đầu mạnh mẽ vồ lại.
Ngay trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này!
Một tiếng súng vang lên....
Viên đạn bay xuyên qua không khí, vèo một phát, xuyên thẳng qua giữa trán con sói, nó cao ngạo mà rên rỉ một tiếng... “Áu áu....”
Sau khi tiếng rên kết thúc, thân mình to lớn dũng mãnh cũng ngã ập theo xuống mặt đất.
Mà móng vuốt vốn định vồ về phía Khương Thư Lan lúc này cũng hơi lệch sang, vô thức mà rơi sang một bên.
Về phần chiếc mồm đầy máu há to kia cũng ập xuống, nó ngã xuống làm dậy cả một tầng tro bụi dưới đất.
Ngay lúc con sói hoang sắp ngã xuống người Khương Thư Lan.
Nếu bị đè có thể sẽ không thở được.
Khương Thư Lan đột nhiên mở to hai mắt, muốn tránh đi, nhưng cô không còn chút sức lực nào nữa.
Lần tránh né vừa rồi của cô dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực mà mình có rồi.
Cô không thể động đậy được, chỉ có thể bị đè ép xuống, cô nhắm chặt mắt, nghĩ thầm chắc con sói đã chết rồi, không thể làm thương người khác được nữa.
Giây tiếp theo.
Trước mắt của Khương Thư Lan tối sầm lại, thân hình nhỏ nhắn, toàn bộ được lôi kéo ra bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận