Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 295:

Câu nói này cuối cùng cũng gọi được Chu Trung Phong đồng tình, anh gật đầu với Tiểu Lưu, nhận lấy rượu rồi đi vào phòng bếp.
Còn không quên bỏ lại một câu: “Tôi bận lắm, không tiếp cậu được.”
Tiểu Lưu: “...”
Bỏ đi, phó đoàn Chu vẫn luôn như vậy, nếu như anh ôn tồn thì mới đáng để khiến người ta phải sợ hãi.
Chu Trung Phong về đến nhà là vô cùng bận rộn, không có thời gian để tiếp đãi người khác, thực sự là bận tối mắt tối mũi lại.
Cuối cùng cũng coi như miễn cưỡng làm xong được.
Anh bưng một chén cháo ra ngoài, lại cho một viên trứng muối vào bên trong.
Lòng đỏ trứng muối được ướp rất vừa vặn, vừa mới mở ra, lòng đỏ vàng óng đã rơi ra từ bên trong lòng trắng.
Dầu trong lòng đỏ của trứng muối mới chính là tinh hoa, nhất là ăn cùng cháo hoa sẽ vô cùng hợp miệng.
Chu Trung Phong thấy ổn thỏa rồi thì bưng ra ngoài phòng ngủ.
Lúc anh đi vào bên trong, chăn ban đầu được đắp cẩn thận đã bị Khương Thư Lan đá văng ra, người đang bị sốt ngủ không yên ổn chút nào.
Vì đang quá nóng nên cánh tay và chân trắng bóc lộ hết ra bên ngoài.
Chu Trung Phong khẽ nhíu mày, lấy chăn đắp lại cho cô, lúc này mới gọi cô: “Thư Lan, ăn cơm thôi!”
Đổ mồ hôi, giúp an thần chính là tác dụng của phương thuốc Đông y kia.
Vậy nên Khương Thư Lan cũng ngủ cực kỳ ngon, sau khi nghe thấy lời này, cô theo bản năng mà nói: “Em không muốn ăn.”
Miệng đang đắng nên cái gì cũng không muốn ăn.
“Vậy thì không được, ăn xong rồi ngủ.”
Anh còn không biết tối nay nhiệt độ cơ thể có còn tiếp tục tăng cao hay không, nếu còn tiếp tục tăng cao, vậy thì sẽ dùng đến thuốc An Nãi mà hôm nay Hầu Tử cùng với bốn mắt mua tới.
Không để cho Khương Thư Lan có cơ hội từ chối, Chu Trung Phong trực tiếp vén chăn của cô lên.
Xốc người cô lên, lấy chăn cuộn cuộn quanh người của cô, khiến cho toàn thân đều bị cuộn tròn ở trong chăn.
Chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
Chiếc chăn dài kia bị cuốn vào như hành tây, giống hệt nhau, thẳng tắng, không có chút nếp gấp.
Lúc này Chu Trung Phong mới vừa lòng mà ngồi xuống, giúp cho cô mượn lực tựa đầu vào thành giường, còn anh thì bắt đầu đút cho cô ăn.
Không thể không nói, Khương Thư Lan đang sinh bệnh thực sự rất nghịch ngợm!
Bón cháo cho ăn cũng không chịu ăn, hỏi tại sao cháo lại có nhiều nước như vậy?
Cho ăn trứng muối, hỏi tại sao trứng muối lại vàng vàng có dầu như vậy?
Cho uống nước, cảm thấy nước cho vào ca tráng men thực sự rất xấu, cô không uống nổi.
Chu Trung Phong hít thở sâu một hơi, khuôn mặt bình tĩnh lộ ra vài phần bất đắc dĩ, anh bưng bát, lẳng lặng mà nhìn Khương Thư Lan: “Thư Lan, hay là để anh cho em ăn nhé?”
Anh gằn giọng nói ra từng chữ.
Khương Thư Lan theo bản năng mà trợn tròn mắt, vì cô đột nhiên phát sốt vậy nên đôi mắt như ngấn nước, sau khi trợn tròn lên lại càng thấy rõ ràng hơn.
“Anh định cho em ăn như thế nào?”
Cô cảnh giác mà hỏi han, hai má đỏ bừng lên, hiển nhiên là có chút mơ hồ.
Chu Trung Phong đột nhiên cúi người gần sát, bốn mắt nhìn nhau.
Hướng tới miệng cô rồi hôn vào: “Như vậy này.” Ngữ khí vẫn rất đứng đắn.
Mặt Khương Thư Lan lập tức đỏ bừng, không biết là do đang phát sốt hay là do bị động tác vừa rồi của Chu Trung Phong dọa cho sợ.
Cô nhỏ giọng nói: “Đồ lưu manh nhà anh.”
Dừng một lúc, ánh mắt có chút chột dạ mà nhìn xung quanh: “Em tự mình ăn, không cần anh phải bón cho em, anh thả em ra đi.”
Cả người cô đều bị cuộn ở trong chăn, căn bản không thể động đậy được.
Dưới ánh đèn, màu da cô nhẵn nhụi, hai má ửng đỏ, vừa trắng vừa đẹp, đẹp đến động lòng người.
Ánh mắt Chu Trung Phong dần tối lại, anh cười lên, thanh âm cũng thâm trầm: “Để anh bón cho em.”
Ngữ khí vậy mà vẫn rất nghiêm trang.
Nhưng Khương Thư Lan lại nghe ra được ý tứ khác, cô uống từng thìa cháo mà Chu Trung Phong đưa tới miệng, cháo trắng nấu còn nóng, độ dính vừa phải, còn có hương gạo thơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận