Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 297:

Chu Trung Phong thoáng thở dài nhẹ nhõm, mới vừa đứng dậy, lập tức cánh tay cùng chân của anh đã tê rần lại.
“Anh không ngủ sao?”
Khương Thư Lan mệt mỏi mà mở mắt, còn có chút mơ hồ, nhìn thoáng qua thấy chân của Chu Trung Phong, cánh tay thì đã rã rời, đang rón rén mà đi ra ngoài.
Chu Trung Phong dừng bước, quay đầu lại thấp giọng nói: “Dậy rồi à, em có muốn ăn gì không?”
Sự chú ý của Khương Thư Lan lập tức bị di dời đi, đúng là cô đang hơi đói.
Cô nghĩ gì đó rồi nói: “Em muốn ăn tôm sông, phải là món cuộn trong trứng gà với bột mỳ rồi đun nóng dầu lên cho tôm vào đó để chiên, ăn vào miệng vừa giòn vừa thơm.”
Dừng một lúc: “Sau đó trần một quả trứng rồi rắc hành lá lên trên.”
Đây là đồ ăn ngon hiếm thấy trong trí nhớ của cô.
Mỗi lần cô bị bệnh hay đến cuối tháng không có đồ ăn, cha Khương sẽ tự mình xuống bếp làm mấy món này cho Khương Thư Lan, vừa làm vừa nói, người vừa mới khỏi bệnh không nên ăn mấy món dầu mỡ này. Nhưng nhìn bộ dạng năn nỉ đáng thương của Khương Thư Lan, cha Khương lại nhịn không được mà đi xuống bếp, điều kiện nhà họ Khương cũng không quá tốt, loại đồ ăn xa xỉ như vậy lại không có nhiều để mà nấu.
Mỗi lần chỉ cho hai thìa bột rồi cho một quả trứng gà vào, thêm chút nữa rồi nhúng mấy con tôm sông vào bên trong đó.
Đó đều là đồ ăn mà cả đội sản xuất không có được để mà ăn.
Thực sự là quá lãng phí rồi.
Không những lãng phí lương thực chính như bột mỳ, còn có trứng gà, dầu, mấy thứ này ăn cùng một lúc, làm gì có nhà nào nỡ chứ.
Cũng chỉ có con gái yêu của nhà họ Khương một năm rưỡi được cho ăn một lần.
Lại còn được cha Khương đích thân xuống bếp làm, cả nhà cũng chỉ có Khương Thư Lan nhận được đãi ngộ này.
Ngoài cha cô ra, sẽ không có ai thương cô đến như vậy.
Cô không khỏi có chút thấp thỏm và buồn bã.
Chu Trung Phong hiểu được suy nghĩ của cô, anh đồng ý nói: “Tôm sông trộn cùng trứng gà và bột mỳ hả?”
“Anh đi làm cho em, em đợi chút.”
Chỉ là khi ra đến cửa, lông mày anh lập tức nhăn lại, tôm sông rán có hơi khó làm... Anh không biết làm!
Nhưng anh vẫn có thể học được.
Chu Trung Phong đi tới phòng bếp, đầu tiên là đun nước sôi, lau mặt cho Khương Thư Lan, lại cho cô uống nước, lúc này mới vội vàng rời đi: “Em đợi chút, đợi anh nấu xong sẽ bưng vào cho em.”
Khương Thư Lan nhỏ giọng nói: “Nếu như phiền toái quá thì thôi.”
Kỳ thật câu vừa rồi nói ra, cô cũng cảm thấy rất hối hận.
Cũng có thể là do hồ đồ, lập gia đình rồi làm sao có thể giống như hồi con gái ở nhà cha mẹ được, sao có thể yếu đuối, có thể làm càn như vậy được!?
“Không phiền xíu nào.” Chu Trung Phong lắc đầu, nói xong với Khương Thư Lan rồi thì quay đầu đi ra bên ngoài.
Chỉ là anh không trực tiếp đi đến bếp căn tin mà vừa ra sân lập tức đi đến nhà bên cạnh.
Cả nhà đội trưởng Na đều đang ăn sáng.
Vừa thấy Chu Trung Phong mới sáng sớm đã đến đây như vậy, nhất thời có chút ngạc nhiên: “Phó đoàn Chu đó sao? Có chuyện gì vậy?” Đội trưởng Na hỏi.
Chu Trung Phong nhìn lướt qua trên bàn, cố ý ghi nhớ trong lòng: “Em có chuyện cần chị Miêu giúp.”
Miêu Hồng Vân buông bát xuống, còn chưa kịp uống bát cháo bột bắp, tò mò mà hỏi: “Giúp gì vậy phó đoàn Chu?”
Đây đúng là chuyện đáng ngạc nhiên, bọn họ lên đảo lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy phó đoàn Chu mở miệng xin giúp đỡ như vậy.
Chu Trung Phong: “Đồng chí Khương Thư Lan nhà em bị ốm rồi, em phải đi đến căn tin một chuyến, trong nhà không có ai, em muốn mời chị Miêu qua đó trông chừng giúp em một chút, chị yên tâm, em sẽ nhanh chóng quay về.” Thái độ của anh cực kỳ thành khẩn.
“Bị ốm sao? Làm sao vậy?” Miêu Hồng Vân vô cùng kinh ngạc: “Chuyện này không thành vấn đề, chị lập tức qua luôn đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận