Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 304:

Hơn nữa chị ta cũng là một người vợ quân nhân có tiếng lâu rồi.
Chu Trung Phong lúc này căn bản không tiếp lời nữa, về phần Khương Thư Lan đã được anh sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ cần để ý ăn sáng đầy đủ là được.
“Chính ủy Tống, anh cũng có suy nghĩ như vậy sao?”
“Nếu cũng có suy nghĩ như vậy, ngày hôm nay căn bản không cần đến đây làm gì.”
Người mà anh đang nói chuyện cùng căn bản không phải là Tiêu Ái Kính mà chính là Tống Vệ Quốc.
Tống Vệ Quốc sao mà không biết được tính tình của Chu Trung Phong chứ.
Lão Tiêu chính là đang kiếm chuyện rồi!
Tự bản thân mình làm sai còn không biết sám hối.
Tống Vệ Quốc cũng không khỏi tức giận, lúc này lập tức túm lấy tay áo Tiêu Ái Kính: “Em cũng là đồng chí, làm sai thì cũng làm sai rồi, chỉ bắt em xin lỗi thôi mà sao em phải làm như muốn lấy mạng em vậy?”
Đây là đang tức giận.
Đến nước này rồi, Tiêu Ái Kính không dám thái độ nữa, nhất thời chỉ có thể gắng sức mà nói: “Đồng chí Khương Thư Lan, thực sự xin lỗi.”
Lời này nói ra như thể đang cắt vào da thịt chị ta vậy.
Khương Thư Lan bưng chiếc khay tráng men lên, quay đầu để đổi vị trí ăn cơm.
Không nói là nhận lời xin lỗi, cũng không nói là không nhận.
Chuyện này trong thời gian ngắn còn có thể tiếp nhận được.
Ban đầu vốn dĩ Tiêu Ái Kính không muốn xin lỗi, đến lúc này Tiêu Ái Kính mới chịu xin lỗi, Khương Thư Lan không muốn chấp nhận nữa.
Lúc này đây sắc mặt Tiêu Ái Kính có chút sốt ruột, theo bản năng mà nhìn qua Chu Trung Phong, ngụ ý rằng tôi đã xin lỗi như vậy rồi, anh định mặc kệ không quản vợ anh sao?
Nhưng Chu Trung Phong cũng không nói gì hết.
Tiêu Ái Kính thực sự không còn cách nào khác nữa, chị ta lớn giọng hơn một chút: “Đồng chí Khương Thư Lan, tôi thực sự xin lỗi.”
Khương Thư Lan cúi xuống chầm chậm lấy nước ấm rửa mặt, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Tôi nghe thấy rồi.” Sau đó, cô nói đến chuyện khác: “Không phải chị cảm thấy bản thân mình không làm gì sai nên không cần xin lỗi sao?”
Tiêu Ái Kính vô cùng ủy khuất, chị ta có thể khống chế được sói sao?
Sói tấn công Khương Thư Lan là do chị ta sai khiến sao?
Rõ ràng không phải như vậy, nhưng mà chị ta không những phải xin lỗi, còn phải viết kiểm điểm, lại còn bị thông báo trên loa phát thanh.
Tiêu Ái Kính cảm thấy như vậy thì sai ở đâu chứ?
Đây là ý mà cô ta muốn biểu đạt.
Khương Thư Lan buông đũa xuống, lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn chị ta: “Mấy chị đi về phía Tây ở trên núi, bọn tôi đi về phía Đông, lúc chúng ta gặp nhau, khi ấy vẫn còn là ở phía Đông, chưa hề xuống núi có đúng không?”
Thư Lan vừa nói lời này ra, xung quanh lập tức trở nên im lặng.
Người phản ứng nhanh lập tức hiểu được những lời Khương Thư Lan nói có ý nghĩa gì.
Sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Nhất là Tiêu Ái Kính, như thể ý tứ đang cất giấu vào bên trong bỗng bị vạch trần ngay trước mặt mọi người vậy.
“Vậy nên, có ai có thể nói cho tôi biết được không? Cho dù là bị gặp phải sói, mấy người không xuống thẳng núi mà lại chạy về phía Đông là có ý gì?”
Miêu Hồng Vân cùng với Vương Thủy Hương đang đứng ở phía sau lúc nghe thấy lời này của Khương Thư Lan, sắc mặt như bừng tỉnh ra.
“Chúng ta đúng là gặp phải sói ở phía Đông thật.”
Vương Thủy Hương phản ứng rất nhanh: “Phía Tây với phía Đông là hai nơi hoàn toàn khác nhau, sói căn bản sẽ không chạy tìm tới chỗ chúng tôi, trừ phi.... Trừ phi là mấy cô cố tình.”
Chuyện hôm qua vẫn chưa truy cứu, ngày hôm nay ngay lúc bọn họ đang xin lỗi, Khương Thư Lan lập tức nói ra.
Bị Miêu Hồng Vân xác thực, lại bị Vương Thủy Hương truy vấn.
Lúc này đây, xung quanh tiếp tục rơi vào im lặng.
Tiêu Ái Kính cùng với Từ Mĩ Kiều liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt phủ nhận: “Mấy cô suy nghĩ nhiều quá rồi, khi ấy mọi người hoảng loạn nên chỉ biết chạy trối chết, căn bản không hề để ý gì đến những thứ khác hết.”
Nhưng mà sự thực có đúng là như vậy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận