Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 308:

“Em biết rồi, quà cho Khương Thư Lan sẽ nhanh chóng được mang tới.”
Nghe được lời này, Tống Vệ Quốc với đội trưởng Triệu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ vừa đi.
Bên trong sân.
Doanh trưởng Trần dẫn theo Đinh Ngọc Phượng đứng trên bậc thang dưới mái hiên: “Phó đoàn Chu, đồng chí Khương Thư Lan có tiện gặp khách lúc này không? Nếu như không tiện thì chúng tôi sẽ để đồ lại đây, lần sau rồi đến gặp.”
Lý do chủ yếu mà bọn họ không tới kịp với đội trưởng Triệu và chính ủy Tống là do bọn họ phải đi mua quà qua.
Chu Trung Phong suy nghĩ một lát: “Chị Đinh vào bên trong là được rồi.”
“Anh cứ ở bên ngoài chúng ta cùng tâm sự chút.”
Thực ra quan hệ của anh với doanh trưởng Trần không phải là tốt nhưng cũng không thể nói là kém được.
Nhưng lần này vợ chồng bọn họ đã tới để xin lỗi một cách rất thỏa đáng, khiến cho Chu Trung Phong cũng có được chút thiện cảm.
Làm sai thì nhận sai chứ không phải làm sai rồi không chịu nhận sai, bộ dạng không cam lòng không muốn xin lỗi.
Như vậy thì đến để làm gì chứ?
Doanh trưởng Trần gật đầu, nhìn Đinh Ngọc Phượng một cái: “Ngọc Phương, em vào gặp đồng chí Khương Thư Lan đi.”
Cô ấy đi vào, bên trong sân chỉ còn lại doanh trưởng Trần cùng với Chu Trung Phong.
Doanh trưởng Trần nhìn sân đã được dọn dẹp chỉn chu kia, anh đột nhiên cảm khái: “Phó đoàn Chu, mảnh sân này vốn là của tôi và Ngọc Phượng mới đúng.”
Hắn ta với Đinh Ngọc Phượng đã xếp hàng đợi đến hai năm lận.
Chức vị hắn ta không cao, tới đây cũng muộn, nhà lớn thì không dám mơ tới, chỉ liên tục để ý tới căn nhà hai phòng này.
Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng Chu Trung Phong đột nhiên kết hôn, đây chẳng khác nào đột nhiên chen đường của doanh trưởng Trần.
Cướp đi căn nhà đã được định sẵn là của bọn họ.
Điều này Chu Trung Phong thực sự là không hề biết, anh nhíu mày: “Không phải anh đã kết hôn rồi sao? Nhà ở lẽ ra phải được phân đến tay rồi mới đúng chứ?”
Hải đảo này lớn như vậy, chỉ cần là người có cấp bậc kết hôn, cơ bản đều có thể được phân nhà cho ở.
Doanh trưởng Trần lắc đầu: “Tôi là người mới được điều tới từ bên ngoài, nhà ở hải đảo rất khan hiếm, phân nhà ở cũng phải dựa vào chức vị mà tính toán.”
Ban đầu hắn ta cũng không phục, coi Chu Trung Phong là nguyên nhân mà chán ghét.
Cuối cùng cũng phải chấp nhận, ai kêu chức vị của hắn ta thấp như vậy làm gì chứ?
Nếu như hắn ta là đội trưởng thì không phải đã có được nhà ở rồi sao?
Không còn cách nào khác hết, đành phải chấp nhận sự thật thôi.
Chu Trung Phong thắc mắc: “Vậy hai vợ chồng anh hiện tại đang ở đâu?”
“Ký túc xá đơn.”
Người đã kết hôn rồi mà vẫn phải ở ký túc xá đơn thực sự rất hiếm thấy.
Chỉ khác chỗ là người khác thì ở bốn người một gian phòng, bọn họ thì một nhà ba người ở một gian phòng.
Chu Trung Phong nghĩ nghĩ rồi nâng tay lên vỗ vai hắn ta: “Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, nhanh chóng xây cho anh một căn nhà.”
Dừng một lúc, anh lại bổ sung một câu: “Cũng không chỉ là xây cho nhà anh thôi đâu, đợi đến mùa hè, trên đảo sẽ điều đến một binh đoàn xây dựng.”
Đến lúc đó, nhà ở trên đảo sẽ được xây nhanh hơn.
Doanh trưởng Trần có chút vui sướng, hắn ta gật gật đầu: “Cảm ơn phó đoàn Chu.”
Hắn ta trực thuộc cấp trên chứ không phải là Chu Trung Phong, hắn ta chỉ là lính dưới trướng Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong lắc đầu: “Nhà ở là vấn đề dân sinh.”
“Cũng không phải là vì một mình nhà anh mà còn là vì nhiều nhà khác nữa.”
Binh lính dưới trướng anh cơ bản đều là những người trẻ tuổi, người như doanh trưởng Trần chỉ là số ít.
Binh lính ngoại lai, căn cơ không sâu cũng bị phân biệt đối xử nhiều.
Bên trong phòng, Đinh Ngọc Phương xách theo túi đi vào, tiến vào bên trong phòng, liền nhìn thấy Khương Thư Lan đang dựa vào đầu giường, bên trên bàn bên cạnh có đặt một chiếc chén nhỏ, đang răng rắc mà ăn tôm chiên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận