Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 314:

Khương Thư Lan lắc đầu: “Đứa nhỏ này nếu đã để cho em quả lý thì đương nhiên em phải dạy dỗ rồi.”
“Lôi Vân Bảo, mau đi ra đây, đừng để cô phải đi xuống giường tìm cháu.”
Lôi Vân Bảo chui từ trong lòng ngực của Miêu Hồng Vân ra, thực ra cậu bé chưa động đậy gì hết mà vẫn đứng tại chỗ.
“Đưa tay ra đây.”
Lôi Vân Bảo lập tức nghe theo.
Khương Thư Lan lại một lần nữa đánh vào lòng bàn tay đầy thịt của cậu bé, lòng bàn tay nháy mắt đã đỏ lên thành một tảng lớn.
Lôi Vân Bảo cắn răng, nhất quyết không chịu mở miệng, không khóc lóc cũng không cầu xin tha thứ.
“Cô hỏi lại cháu lần cuối cùng, trộm đồ như vậy đã biết sai chưa?”
Sau một lúc lâu, cậu bé mới nghẹn ra một câu: “Bị ốm nếu không bồi bổ thì sẽ chết mất đó ạ.”
Cậu bé lúc này mới như bị sụp đổ: “Chú Quách thiếu chút nữa đã như vậy rồi, cháu không muốn, cháu không muốn cô chết.”
Lúc này đây, trong phòng lập tức trở nên im lặng.
“Chú Quách sao?”
Khương Thư Lan nghi hoặc.
Miêu Hồng Vân ở bên cạnh đột nhiên nói: “Đồng chí Quách Lập Quân, tháng chạp năm ngoái, bị thương ở trên chiến trường, được đưa về để chữa trị, nhịn ăn tận ba ngày, đến ngày ba mươi tết thì không cầm cự được nữa mà qua đời.” Dừng một lúc, chị ấy cúi đầu: “Khi đó cậu ấy nói đợi khi bản thân khỏe rồi sẽ tới nhà họ Lôi đưa Lôi Vân Bảo đi bắn pháo.”
“Lúc cậu ấy qua đời, người lớn đều nghĩ rằng Lôi Vân Bảo không hề biết, nhưng thực ra Lôi Vân Bảo đã lén chạy tới bệnh viện.”
Sau đó tận mắt nhìn thấy cả người Quách Lập Quân được đắp vải trắng lên.
Sau lúc đó, trong lòng Lôi Vân Bảo lập tức có một khái niệm mơ hồ rằng nếu bị ốm không bồi bổ cho tốt thì sẽ chết.
Chú Quách chính là như vậy, chú ấy đói như thế, bọn họ lại không cho chú ăn cơm, chú Quách chính là chết vì đói.
Thực ra, Lôi Vân Bảo lại không hề biết rằng... Tình huống khi đó của Quách Lập Quân, ăn cơm đồng nghĩa với việc chết ngay lập tức.
Nhưng trẻ con thì vẫn chưa hiểu được chuyện xảy ra khi đó.
Lúc này đây, tâm tình của Khương Thư Lan không khỏi trở nên phức tạp, cô đưa tay ra bế Lôi Vân Bảo lên: “Cô không... Cô sẽ không chết đâu.”
“Cô chỉ bị sốt bình thường thôi, dù không bồi bổ cẩn thận cũng sẽ không chết.”
Lôi Vân Bảo nghe vậy thì ngẩng đầu, ánh mắt ngấn nước: “Thật... Thật sao ạ?”
“Cô sẽ không, sẽ không biến mất không thấy đâu đúng không ạ?”
Cậu bé sẽ không còn phải trải qua chuyện như lúc trước một lần nữa.
“Không đâu.” Ngữ khí của Khương Thư Lan đầy kiên định.
Cảm xúc của người lớn có thể lây qua trẻ con, có lẽ vì cảm xúc của Khương Thư Lan lúc này rất kiên định, cũng đầy tính trấn an, nỗi sợ trên mặt Lôi Vân Bảo cũng thoảng giảm đi mấy phần.
“Cô à, cháu sai rồi, cháu không nên ăn trộm gà.”
Cậu bé đứng đó, có chút câu nệ mà cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Biết nhận sai là tốt rồi, Khương Thư Lan chỉ sợ rằng mấy đứa nhỏ không chịu nhận lỗi sai. Khi đó mới khó mà dạy dỗ nhất.
“Vậy nếu làm sai rồi thì phải làm gì? Cháu có biết không?”
“Đem gà quay về nhà.”
Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản đều đồng loạt trả lời.
Khương Thư Lan lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, biết nhận sai rồi sửa sai là tốt rồi.
“Hai đứa bây giờ mang gà về trả cho bà nội Ngô đi.”
Hai đứa nhỏ nghe xong đều đồng loạt gật đầu, cô chỉ đánh vào lòng bàn tay, da của trẻ con lại non mềm, vậy nên cho dù cô có đánh nhẹ, bàn tay của hai đứa nhỏ vẫn bị sưng lên.
Vậy nên không thể dùng tay bị đánh mà xách gà được, chỉ có đổi thành bàn tay không bị đánh.
Hai đứa nhỏ anh nhìn em em nhìn anh, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Cô à, vậy nếu bọn cháu trả gà lại rồi, còn có thể quay lại được không?”
Khương Thư Lan chần chờ một lát, không trực tiếp trả lời luôn mà nói: “Còn phải xem biểu hiện của hai đứa nữa.”
Đợi sau khi hai đứa nhỏ mang gà quay về rồi, Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân mới thả lỏng ra được: “Thư Lan à, lá gan của em cũng lớn thật đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận