Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 344:

Lời này vừa hỏi khiến cho Khương Thư Lan ngẩn ra một chút, sau đó kéo hai đứa vào trong phòng, rửa sạch mặt mèo cho hai đứa: “Đây là chuyện của người lớn, con nít không cần nhúng tay vào.”
Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản liếc mắt nhìn nhau một cái, hai đứa thở dài cùng lúc: “Dượng của cháu cũng thật là ngốc quá, lâu vậy rồi cũng chưa dỗ được cô, thật đúng là ngu ngốc quá.”
Sao có thể ngu ngốc như vậy chứ?
Đừng nhìn họ là con nít, thật ra trong lòng biết hết.
Bọn họ nghịch ngợm quấy rối là một chuyện, nhưng nếu cô và dượng cãi nhau thì bọn họ cũng sẽ rất buồn.
Bọn chúng không muốn người lớn cãi nhau đâu.
Khương Thư Lan cảm thán không biết mấy đứa nhỏ lấy đâu ra đạo lý lớn như vậy, cô đổi một thau nước, vừa mới bước đến nhìn lu nước thì đã cạn.
Chỉ có thể dùng nước còn dư lại một nửa trong thau để lau mặt cho bọn nhỏ.
Vào lúc rửa mặt mèo cho bọn nhỏ bên ngoài truyền đến một tiếng sấm, như xé toạt cực kỳ vang dội.
Sấm này như muốn xé nửa phân chia trời đất với nhau.
Phịch một tiếng! Giống như thể vang vọng trời đất. Sau đó một loạt các tia chớp đi theo sau, tất cả bóng đèn trong phòng cũng theo đó mà lấp lóe.
Tay Khương Thư Lan đang rửa mặt cho bọn nhỏ lập tức khựng lại một chút, cả người không ngừng run rẩy.
Cô sợ sét đánh, cực kỳ sợ, từ nhỏ cô đã sợ mãi cho đến lúc trưởng thành thì cái nhược điểm này cũng không thể sửa lại.
Mà sét ở hải đảo so với tưởng tượng của cô còn đáng sợ hơn, chỉ mới tháng hai mà bên Đông Tỉnh của bọn họ dù là mùa hè cũng có rất ít kiểu tiếng sấm đánh như thế này.
“Cô ơi, cô đừng sợ.” Tiểu Thiết Đản nói.
Cậu bé và Lôi Vân Bảo mỗi người ở một bên nắm chặt tay Khương Thư Lan: “Cô đừng sợ mà, sét đánh không đáng sợ chút nào.”
Lôi Vân Bảo thấp giọng an ủi cô.
Một người nhỏ bé nhưng giọng điệu rất người lớn.
Khương Thư Lan cảm thấy mình sống càng lâu lá gan còn không lớn bằng mấy đứa nhỏ.
Cô hít thở sâu một hơi, nhanh chóng rửa mặt xong cho hai đứa nhỏ, hai tay mỗi tay nắm một đứa dẫn bọn nhỏ đi vào phòng ngủ.
Chờ sau khi vừa vào phòng ngủ cô lập tức đóng cửa sổ lại, rồi chạy đến giường tre với mấy đứa nhỏ.
Bên ngoài sấm đánh vang trời, mưa lớn rơi tầm tã.
Mưa lớn như hạt đậu nện lên trên cửa kính ngôi nhà, lộp độp mà rung lên.
Rõ ràng chỉ mới buổi chiều nhưng với thời tiết này trời đã đen như sắp tối, một buổi chiều nặng nề.
Không biết, không biết Chu Trung Phong ở bên ngoài huấn luyện dã ngoại có ổn không.
Mưa rơi lớn như vậy kia mà.
Sau đó Khương Thư Lan nhanh chóng vứt cái suy nghĩ này ra sau đầu, cô nhớ anh làm cái gì?
Một người lớn vậy rồi còn cần cô phải lo lắng sao?
Tốt hết là nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn.
Khương Thư Lan ôm hai đứa nhỏ, mỗi tay che chở một đứa: “Các cháu sợ không?”
Hai đứa nhỏ liếc mắt nhìn nhau một cái, do dự: “Không sợ chút nào ạ.”
Thật ra bọn nhỏ cũng sợ, tiếng sấm vang như vậy, lượng tia chớp nhiều như thế, họ cảm giác như là ông trời muốn ăn thịt người vậy.
Nhưng mà cô của họ cũng sợ. Thân là đàn ông con trai phải bảo vệ tốt cho phụ nữ.
Khương Thư Lan sao có thể không cảm nhận được chứ?
Cô thấp giọng nói: “Nhưng mà cô có hơi sợ.”
“Cô ơi, vậy cô lại gần cháu một chút đi.” Tiểu Thiết Đản nói.
“Ở gần hơn đi, mấy người chúng ta đến gần nhau thêm chút nữa, sét sẽ không đánh trúng chúng ta.”
Khương Thư Lan khẽ ừ một tiếng, đang định chuẩn bị dỗ hai đứa nhỏ ngủ, kết quả lại bốp một tiếng....
Gió bên ngoài quá lớn, thổi mở cả cửa sổ, cửa sổ đập lên mặt tường, hạt mưa lớn như hạt đậu cũng theo gió thổi vào trong.
Toàn bộ phòng ngủ ngay lập tức trở nên lộn xộn.
“Hai cháu ngồi ở đây, cô đi đóng cửa sổ lại.”
Khương Thư Lan vội vã nói với bọn nhỏ một câu, sau đó nhảy xuống giường đi đẩy cửa sổ muốn đóng nó lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận