Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 347:

Sau đó hai đôi mắt trong suốt đồng thời nhìn về phía Chu Trung Phong: “Dượng đâu?”
“Còn không nộp lên sao ạ?”
Lời này trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Chu Trung Phong cảm thấy điểm tốt của trẻ con chính là có thể khiến cho bầu không khí trong nhà trở nên cứng đờ.
Anh móc đâu ra, đều là rỗng tuếch: “Đàn ông tốt không giấu tiền riêng, cho dù là một cắc thì dượng cũng không có giấu.”
Cái này... Hai đứa nhỏ không tin tưởng lắm. Đôi mắt trừng lớn: “Dượng để cháu tìm.”
Nói xong liền phải đi đến điều tra Chu Trung Phong.
Nhưng lại bị Khương Thư Lan cắt lời: “Được rồi, không cần náo loạn, dượng của bọn cháu phải gánh nước, còn phải lấy cơm, buổi tối có muốn ăn thịt kho tàu không?”
Vừa nói lời này xong hai đứa nhỏ đều ngoan ngoãn lại.
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua Khương Thư Lan, chỉ cảm thấy trong lòng Thư Lan vẫn còn có mình!
Chờ mưa tạnh anh liền ra ngoài bận việc, đầu tiên là gánh ba chuyến nước, đổ đầy toàn bộ lu nước trong nhà.
Sau đó lại đến nhà ăn lấy cơm.
Hôm nay trời mưa to, lòng bếp rất khó đốt vì vậy có rất nhiều gia đình giống như Chu Trung Phong cầm theo hai cái tô tráng men và hộp cơm nhôm chế đến nhà ăn ăn bữa ngon.
Chờ Chu Trung Phong đến, sĩ quan hậu cần liền nhịn không được mà oán giận: “Bình thường cũng không thấy nhiều người như vậy đến kia mà?”
“Sao hôm nay lại có nhiều người như thế?”
Trong nhà không nấu được thức ăn thì nhà ăn của bọn họ cũng không có nấu được mà! Lửa vừa đốt lên thì tắt ngúm.
Chu Trung Phong khẽ ho một tiếng: “Còn thịt kho tàu không?”
Sĩ quan hậu cần hừ lạnh một tiếng: “Biết ngay anh sẽ đến mà.”
Cậu ta mở nắp nồi ra, bên trong có chứa một mâm thịt kho tàu, nói là một mâm thật ra cũng chỉ có một miếng, nhưng thịt kho nhà ăn là chính hiệu, các miếng vuông vức giống nhau, cực kỳ béo ngậy mà sáng bóng.
Chu Trung Phong nếm một miếng: “Không ngon bằng tay nghề của vợ tôi.”
Không phải anh nổ mà do Khương Thư Lan làm thịt kho tàu là ngon nhất.
“Đi đi đi, được tiện nghi còn khoe mẽ.” Sau đó sĩ quan hậu cần đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Tài nấu ăn của vợ anh tốt đến vậy sao?”
Trong lòng Chu Trung Phong đột nhiên cảnh giác: “Ừ! Sao vậy?”
“Bên nhà ăn này của bọn tôi thiếu người làm, nếu tài nấu nướng của vợ anh tốt như vậy không bằng nhận lời mời của nhà ăn chúng tôi?”
Không phải cậu ta nổ nhưng mà cương vị bên nhà ăn của bọn họ cực kỳ khan hiếm.
Nếu không phải Chu Trung Phong là người một nhà, quan hệ gần thì cậu ta sẽ không tiết lộ điều này.
Chu Trung Phong hơi hơi nhíu mày: “Nhà ăn quá cực rồi.”
Bên hải đảo này một năm bốn mùa đều là mùa hè, khi mà nhiệt độ cao nhất có thể đạt đến 40 độ, mà nhiệt độ bên trong nhà bếp nói không chừng không chỉ là 40 độ.
Tháp lửa đó rất nóng, nhìn là biết ngay rồi.
“Điều này cũng đúng, đồng chí nữ không nhất định có thể giữ lấy cuộc sống cơ cực này.”
Sĩ quan hậu cần thở dài: “Chủ yếu là tiền trợ cấp của anh cao nên mới chướng mắt chút tiền lương này.”
Nếu như Khương Thư Lan lại đây làm giúp thì một tháng hơn ba mươi đồng tiền lương.
Nhưng như vậy vẫn mệt chết mệt sống, những ngày trước đây của Chu Trung Phong tiền ăn bữa ngon ở nhà ăn mỗi tháng đều không ngừng ở điểm này.
Chu Trung Phong không nói chuyện.
Anh đổ mâm thịt kho tàu vào trong tô tráng men, sau đó lại lấy bốn cái bánh bao cuộn, hai hộp cơm nhôm chế mỗi hộp đều đựng hai cây vằn, là do nhà ăn cán ra làm, một cây rộng khoảng ngón cái.
Đồng chí nam ăn một chén, là loại cơ bản huấn luyện buổi sáng sẽ không đói.
Chờ lấy xong cái này anh bỗng nhiên nghĩ đến gì đó: “Không có rau xanh sao?”
Sĩ quan hậu cần trừng lớn mắt: “Bão táp lớn như vậy lấy đâu ra rau xanh, rau xanh đều sắp ngập úng rồi.”
Hải đảo chính là như vậy, một hồi mưa to gió lớn bão cuồng đến thì sẽ không có thứ gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận