Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 354:

Sĩ quan hậu cần nhặt khoai tây trong rổ lên khen ngợi: “Khoai tây mà phó đoàn Chu gọt chỉ gọt đi một lớp vỏ, hai trăm cân này ít nhất có thể tiết kiệm được mấy chục cân khoai tây, ít nhất có thể gộp thành một rổ, anh tính để cho những người khác có thêm một muỗng đồ ăn à? Anh đến sau bếp giúp đỡ tôi đấy là nhân tài không được trọng dụng, tôi đương nhiên đồng ý nhưng mà không biết lãnh đạo anh có đồng ý hay không thôi.”
Người mũi nhọn được bồi dưỡng đến sau bếp gọt khoai tây. Đương nhiên khoai tây mà Chu Trung Phong gọt rất tốt, giống như là thước đo tiêu chuẩn gọt ra, vỏ đồ dày đều giống y như nhau.
“Những vấn đề khác để tôi giải quyết.” Chu Trung Phong nâng tay nhìn thời gian: “Cứ quyết định như vậy đi.”
“Tôi đi huấn luyện.”
“Đã nói tốt rồi đó anh đừng có lỡ miệng.”
Thấy sĩ quan hậu cần gật đầu đồng ý, lúc này Chu Trung Phong mới chạy chậm rời khỏi sau bếp nhà ăn.
Anh vừa đi, những người vốn ở nhà ăn lúc đầu không dám nói lời nào, lúc này sôi nổi châu đầu ghé tai: “Phó đoàn Chu này thật là lợi hại.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, chủ yếu là thương vợ.”
“Nhìn tiền lương của phó đoàn Chu thì cần gì phải để vợ ra chịu tội như này?”
“Chậc, nhìn là biết anh không hiểu rồi, đây là thú vui của vợ chồng son người ta.”
“Nếu một người không đi làm nổi, người kia lén lút đến làm dùm, tôi hỏi chị, nếu miệng ăn trong nhà của chị đối xử với chị như vậy có đẹp lòng chị không?”
Nói ra lời này tất cả mọi người đều yên lặng.
Đúng là rất đẹp. Nhưng mà bọn họ không có được như vậy nha!
Người đàn ông nhà mình đừng nói là gọt khoai tây, dù đổ chai nước tương ra bọn họ còn không chịu làm nữa kìa.
Người thay vợ đi làm giống như phó đoàn Chu, còn không để vợ mình biết thật đúng là hàng hiếm.
......
Trong nhà.
Khương Thư Lan bỗng bừng tỉnh, cô theo bản năng ngồi dậy, ngồi trúng chỗ quan trọng của khớp eo, cô đau đến mức hít hà một hơi.
Đợi đến khi tinh thần khôi phục, nhìn ra bên ngoài ánh mặt trời đã sáng.
Cô lập tức sợ hãi theo bản năng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Khương Thư Lan cầm lấy đồng hồ trên bàn nhìn, 5 giờ mười lăm.
Cô thay quần áo xong lập tức chạy đến nhà ăn.
Chờ đến khi Khương Thư Lan một đường chạy đến nhà ăn thì nhà ăn đã tiến hành đến đoạn sau, đồ ăn đã nằm ở trong nồi mà xào nấu rồi.
Những cái bánh bao bột bắp đang ở bên trong lồng hấp bốc khói, đã có một nồi được mang sang bên cạnh lồng hấp, những cái bánh bao bột bắp nóng hôi hổi đã được mở lồng hấp lộ ra một nửa phơi khô bên ngoài.
Khương Thư Lan tìm một vòng lúc này mới tìm được sĩ quan hậu cần.
Cô còn đang thấp thỏm muốn giải thích chuyện mình tới chậm.
“Tiểu Khương đến rồi à?” Sĩ quan hậu cần nhìn cô, cười ha hả nói: “Đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai 6 giờ rưỡi cô đến đây là được, phụ trách múc cơm.”
Điều này không giống như trong tưởng tượng của Khương Thư Lan cho lắm.
Cô kỳ quái nói: “Sĩ quan hậu cần anh đây là muốn đuổi việc tôi sao?”
Sao thời gian của cô lại được dời xuống nhiều như vậy?
Sĩ quan hậu cần: “Buổi sáng cần rửa rau và gọt khoai tây sống đã có người làm rồi, cô chỉ cần dựa theo thời gian tôi nói mà đến thì tốt rồi.”
Khương Thư Lan cảm thấy không còn lời nào để nói, nhưng Tiểu Lưu ở phía sau đã kêu cô: “Đồng chí Tiểu Khương, cô đến đây chuẩn bị chút đi, đến cửa sổ để múc cơm!”
Khương Thư Lan ơi một tiếng liền đi đến bên Tiểu Lưu.
Bộ đội nhiều người, đồ ăn sau bếp chuẩn bị cũng nhiều, bánh bao bột bắp lần đầu tiên hấp hơn 20 mấy cái, phía sau còn đang tiếp tục đốt lửa.
Sau khi trao đổi quá trình cụ thể múc cơm với Tiểu Lưu xong, Khương Thư Lan liền đeo tạp dề hoàn chỉnh: “Chị ơi, chúng tôi muốn ba cái bánh bao, hai muỗng hai tây cắt sợi và một chén canh cải trắng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận