Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 357:

Khương Thư Lan cảm thấy Chu Trung Phong thật dễ nuôi, lập tức lấy đồ ăn trong nhà, chuẩn bị đi sang nhà họ Na bên cạnh đổi hai quả dưa chuột.
Kết quả trong lúc vô tình nhìn thấy hạt giống mới gieo mấy ngày trước trong vườn nhà mình, tất cả đều nảy mầm xanh non đung đưa trước gió.
“Ái chà, đồ ăn nhà chúng ta đều mọc cả rồi.” Khương Thư Lan vui vẻ nói, cô ngồi xổm xuống đưa tay sờ vào mấy cái mầm non nớt.
Đám chồi non đều vừa mới nhú lộ ra lá mầm, cao bằng ngón cái, màu xanh non, nhìn qua thấy cực kỳ khả quan.
Cao Trung Phong nói: “Mấy ngày hôm trước vừa có một cơn mưa to.”
Mỗi ngày anh đều chú ý tình huống trong sân.
Khương Thư Lan chỉ cảm thấy chuyện gì cũng đều hài lòng thuận ý, trong lòng cô cảm thấy thật hạnh phúc: “Mầm mới nhú thường lớn nhanh, chờ lớn thêm một chút, em sẽ mang chúng bỏ sang bên cạnh trồng, không tới một tháng là chúng ta không cần phải mua rau xanh, không tới hai tháng là có cả cà chua, đậu que và cà tím.”
“Mấy cây đậu que này, đến lúc đó còn phải làm giàn leo, Chu Trung Phong, anh nhớ rõ phải đi vào trong núi chặt một ít cây trúc nhỏ về nha.”
Hoàng hôn xuống, Khương Thư Lan ngồi xổm ở vườn rau, dáng người nhỏ bé tinh tế, đầu hơi cúi lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn như cổ thiên nga, trong miệng lại phát ra toàn là những chuyện nhà bình thường nhất.
Chu Trung Phong lại cảm thấy giờ phút này cực kỳ tốt đẹp, đây là một mặt mà anh chưa bao giờ cảm nhận được.
Hầu kết anh lăn lộn, trong mắt lóe sáng, đong đầy ý cười: “Được thôi. Ngoại trừ làm cái giàn này, em còn muốn làm gì nữa không?”
Khương Thư Lan nghẫm nghĩ: “Nếu có thể kiếm được hạt giống mướp hương, ở tường bao bên cạnh trồng một vòng mướp hương, chúng ta có thể ăn được tới mùa thu.”
“Còn nữa, em muốn trồng mấy loại cây ăn quả, bên hải đảo này nhiều loại trái cây, em nghĩ...”
Cô nhịn không được mà híp híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ, thỏa mãn, ấm áp và vô cùng dễ chịu: “Nếu có thể hái ở trước cửa nhà vài trái dừa, cùng với quả xoài quả vải, chuối và hoàng bì thì tốt rồi.”
Đây đều là những điều cô nghe Miêu Hồng Vân nói nhiều lần, mỗi một lần nhắc tới, cô đều nuốt nước miếng.
Chu Trung Phong cúi đầu rũ mắt nhìn cô, ánh mắt nhu hoà: “Được”.
“Còn gì nữa?”
Điều này làm cho Khương Thư Lan cảm thấy khó xử, cô nhìn ra sân, nói: “Chỗ này nếu có thêm bàn đá thì tốt, như vậy mùa hè em có thể nằm dưới giàn nho rậm rạp, ôm trái dừa uống một ngụm, nhắm mắt tận hưởng gió biển thổi.”
“Chu Trung Phong, anh có cảm thấy như vậy rất tuyệt hay không?”
Biểu tình của cô quá sinh động, đó là hướng tới cuộc sống tốt đẹp hơn, còn mang theo chút ngây thơ đơn thuần của thiếu nữ.
Chu Trung Phong không rời mắt được: “Tuyệt vời luôn”.
Khương Thư Lan cười cười, đem bánh bao thịt dúi vào trong tay của anh: “Em sang chỗ chị dâu Miêu bên kia tìm hai quả dưa chuột, anh vào bếp đốt lửa trước đi.”
Bước chân đều mang theo vài phần nhẹ nhàng, dáng người thướt tha.
Chu Trung Phong thật là mê mệt một Khương Thư Lan như vậy.
Sinh cơ bừng bừng, lộ ra sức sống. Được cùng cô sinh hoạt ở bên nhau, chính là một sự kiện tình yêu tốt đẹp.
Khương Thư Lan đi sang nhà bên cạnh, Miêu Hồng Vân ngay lập tức không nhịn được mà vội hỏi: “Tiểu Khương, em đi làm thế nào?”
Thật là lo lắng cả một ngày, thói quen ngày thường sáng nào cũng tới tìm Khương Thư Lan tán gẫu làm việc nhà. Thình lình trong nhà không có ai, Miêu Hồng Vân lại cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.
Khương Thư Lan gật gật đầu: “Còn tạm ạ, ngoại trừ hơi mệt một chút, những cái khác đều tốt cả.”
Dù có mệt, cô cũng vẫn nguyện ý làm, rốt cuộc có công việc để làm, so với ở trong nhà chờ đợi, căn bản là tốt đẹp hơn biết bao nhiêu lần.
Thấy cô có cảm xúc tốt, Miêu Hồng Vân cũng theo đó mà thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận