Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 360:

Bánh rán vừa thơm vừa giòn, rau trộn dưa chuột ngon miệng, canh trứng rau xanh cực kỳ dễ ăn.
Chưa kể tôm trứng và thịt tươi ngon, giữ lại được đầy đủ nguyên nước nguyên vị, sau khi chấm vào gia vị, đặc biệt là chấm vào ớt đèn lồng của bản địa, toàn bộ khoang miệng đều không khống chế được mà bùng lên lửa nóng.
Cay thật là cay, nhưng vẫn ăn ngon thật là ngon.
Chu Trung Phong ăn nhiều đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, căn bản không thể dừng lại được. Hai đứa trẻ nhìn thấy Chu Trung Phong không ngừng chấm vào cái gia vị kia, không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái.
Chúng cảm thấy gia vị của dượng hình như ngon hơn thì phải?
Tranh thủ lúc Khương Thư Lan và Chu Trung Phong đang cúi đầu bóc vỏ tôm. Hai nhóc nhịn không được mà chấm trộm chút gia vị trước mặt Chu Trung Phong, kết quả là...
Giây tiếp theo.... Oa oa oa....
Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản cùng nhau òa lên khóc, lưỡi thè ra giống y như con cún nhỏ, khóc cực kỳ vang dội.
Quá cay, cay đến mức muốn đứt đầu lưỡi luôn!
Khương Thư Lan nghe được động tĩnh, nhìn thấy bộ dạng của hai nhóc, làm sao mà còn không hiểu rõ chứ?
Thật là đáng đời!
Cô một mặt lấy canh cho bọn chúng, một mặt không nhịn được mà cười: “Cái này chắc là đáng nhớ lắm đây?”
Cô cố ý pha hai loại nước chấm, cái này quả thực rất chính xác!
Hai đứa nhóc một hơi uống hết hai chén canh trứng rau xanh, cả người cay đến đỏ bừng.
Chu Trung Phong cũng không nhịn được cười, còn đem chén nước chấm của chính mình đưa qua: “Nếm thử không?”
Lôi Vân Bảo: “...”
Tiểu Thiết Đản: “...”
Cô là người thân, dượng là người nhặt được từ bên ngoài.
*
Khương Thư Lan làm việc ở nhà ăn bảy ngày liên tiếp, sau một hồi mưa to, rốt cuộc cũng có được một ngày nghỉ.
Sáng sớm, Chu Trung Phong từ bên ngoài khuân về một chiếc bàn đá tròn tròn, để vào sân sau. Xác định tốt vị trí, lúc này mới vỗ vỗ tay, rửa sạch tay rồi đi vào nhìn thoáng qua Khương Thư Lan vẫn còn đang ngủ, ngủ thành hình chữ X.
Anh nhịn không được mà nói: “Giống y hệt như con heo con, đúng là ngủ ngon thật.”
Mặt trời đều soi rọi hết vào mông.
Chu Trung Phong lại nhịn không nổi nữa, anh cười cười nhìn thoáng qua, lại nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng lại, đem cơm sáng lấy từ nhà ăn trở về, để vào trong lòng bếp lò, lúc này mới đi ra ngoài huấn luyện đội ngũ dã ngoại.
Mà chân trước Chu Trung Phong vừa đi, chân sau Vương Thủy Hương liền tới cửa.
Vương Thủy Hương mang theo một cái rổ nhỏ, một cái xẻng be bé, gõ cửa nhà của Khương Thư Lan.
“Em Thư Lan ơi, dậy chưa?”
Khương Thư Lan ới một tiếng, nếu cuộc sống không cần dậy sớm, cô hận không thể ngủ một giấc đến mười giờ luôn.
Nghe được động tĩnh bên ngoài, lúc này cô mới ngáp một cái: “Chị Thủy Hương, chị vào đi.”
Vương Thủy Hương vừa tiến vào, thấy bộ dạng Khương Thư Lan là vẻ mặt buồn ngủ mông lung, nhịn không được liền nói: “Em Thư Lan, em đúng là có thể ngủ ngon thật đấy.”
Còn chưa từng thấy qua con dâu nhà ai mà có thể ngủ nướng đến khi mặt trời chiếu vào mông như vậy.
Khương Thư Lan ngượng ngùng xoa xoa đôi mắt: “Chị Thủy Hương, chị định làm gì vậy?”
“Không phải hôm qua có mưa to sao? Sáng hôm nay đi biển bắt được nhiều hải sản tốt, chị tới hỏi em một chút, xem em có muốn đi cùng hay không?”
Khương Thư Lan tỉnh ngủ trong nháy mắt: “Đương nhiên là em đi rồi.”
Nghĩ đến ‘mũ tướng quân’ lần trước, hải sản ăn thật là ngon mà!
“Từ từ nhé, em xong ngay bây giờ đây.”
Thời điểm trước khi đi, Khương Thư Lan từ trong lòng bếp lấy ra một cái màn thầu bột bắp vẫn còn rất ấm, vừa đi vừa ăn.
Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân ở bên cạnh nhìn thấy vậy còn có gì không hiểu chứ!
Cả hai cùng nói: “Tôi đoán rằng khi phụ nữ gả cho đúng người thì sẽ giống như là Tiểu Khương vậy.”
Có thể ngủ nướng, thức dậy liền có cơm ăn, đàn ông chăm sóc còn nộp hết tiền lương.
Khương Thư Lan ấy vậy mà lại ‘giận’ rồi liếc mắt một cái, nói: “Làm như đàn ông của mấy chị không lấy cơm cho mấy chị vậy đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận