Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 374:

Giọng nói mơ mơ màng màng, còn nhớ rõ buổi sáng mình phải đi làm ở nhà ăn.
Xem như vẫn giữ được chút thanh tỉnh cuối cùng.
Chu Trung Phong dừng lại, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp: “Anh sẽ xin nghỉ cho em.”
Khương Thư Lan nhỏ giọng ừ một tiếng, cô quá mệt mỏi, đôi mắt nặng nề khép lại.
Mà người đàn ông tuy rằng mồ hôi đầy đầu nhưng trong lòng lại tràn ngập vui vẻ khó nói thành lời. Cảm giác như máu toàn thân đều sôi trào, làm cho anh cảm nhận được một loại cảm xúc chưa từng trải qua.
Nhiệt huyết sôi trào, cảm thấy mỹ mãn.
Khó trách người ta thường nói, hương ôn nhu là một anh hùng.
Hóa ra chính là cái này.
Chu Trung Phong gắt gao ôm lấy cô, cúi mặt xuống nhìn cô một lát, sau đó không kiềm chế được mà cười cười, là dạng ý cười phát ra từ trong lòng, mang theo một chút hưng phấn.
“Khương Thư Lan.”
Anh ta cúi đầu hôn lên mái tóc cô, âm thanh cũng trở nên ôn nhu không kể xiết. Giống như gọi như thế nào cũng không thấy đủ.
“Khương Thư Lan.”
Anh hôn lên trên trán.
“Khương Thư Lan.” Lại hôn xuống lông mày.
Một lần lại thêm một lần, cũng không ngại nhiều.
Bởi vì cần xin nghỉ cho Khương Thư Lan nên Chu Trung Phong cũng không vội vàng đi nhà ăn gọt khoai tây. Lúc buổi sáng 5 giờ, đồng hồ sinh học lại một lần nửa làm anh tỉnh dậy.
Chỉ là thời điểm cảm nhận được ở bên cạnh có người, cơ thể Chu Trung Phong cứng đờ, nhìn thấy Khương Thư Lan ngủ đến thiên hồn địa ám.
Anh không kiềm được mà cong môi cười, ôm chặt người cô vào trong lồng ngực, đồng thời vừa ôm vừa theo bản năng mà hôn lên trán của đối phương.
Giống như hôn thế nào cũng không đủ.
Khương Thư Lan bị râu cứng cọ đau nên khó chịu nhíu mày, ưm một tiếng.
Chu Trung Phong cứng đờ trong nháy mắt, giữ nguyên tư thế một lúc lâu, sau khi thấy cô đã hoàn toàn ngủ say, liền ôm cô đến giường cách vách, lại thu dọn khăn trải giường bị giày vò cả buổi tối qua mang đi giặt.
Khó có được ngày anh không phải đi tập thể dục buổi sáng, mà lại bưng cái chậu lớn, sáng sớm đã ở trong sân cọ cọ giặt giặt.
Bên cạnh là người già giấc ngủ ngắn, mới tờ mờ bà cụ Na đã ở trong sân chăm sóc vườn rau.
Nghe thấy động tĩnh cảm thấy rất lạ, liền gọi một tiếng: “Tiểu Khương đấy sao?”
Làm sao Tiểu Khương lại giặt quần áo sớm như vậy???
Tay Chu Trung Phong xoa bóp ga giường theo đó mà dừng lại, sau một lúc lâu mới chần chờ mà tiếp lời: “Thím Na, là cháu.”
Lần này phía bên đối diện cách một bức tường cũng yên lặng theo.
Dưa chuột bà cụ Na hái ở trong tay xoạch một cái rơi xuống đất: “Cháu giúp Tiểu Khương giặt quần áo sao? Tiểu Khương đâu?”
Chu Trung Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa sổ, cười cười nói: “Thư Lan còn đang ngủ, chúng ta nói nhỏ một chút đi ạ.”
Bà cụ Na dừng lại, hít hà một hơi tò mò hỏi: “Tiểu Chu, hôm qua bọn nhỏ đái dầm sao?”
Nếu không thì bà không tài nào hiểu nổi vì lẽ gì mà mới sáng sớm mà Tiểu Chu đã giặt quần áo trong sân rồi.
Hơn nữa nghe âm thanh, còn cảm thấy không phải là quần áo nhỏ, mà giống như là khăn trải giường hay vỏ chăn gì đó.
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua vết máu hình hoa mai trên ga trải giường. Anh trầm mặc.
Bên kia tường viện, bà cụ Na xua tay: “À à à, thím hiểu thím hiểu, người lớn đái dầm cũng là chuyện bình thường, không sợ cháu cười chê, chứ bà già đã ngoài 60 như thím, năm ngoái còn tiểu ra giường đây.”
Chu Trung Phong: “....”
Rốt cuộc Chu Trung Phong cũng mở miệng nói: “Thím Na, không có ai đái dầm cả ạ!”
“Vậy đây là vì sao?”
Bà sống lâu như vậy, còn chưa từng gặp qua đàn ông nhà ai có sự nghiệp, có bản lĩnh kiếm tiền mà sáng sớm ở trong sân ngồi giặt ga trải giường đâu.
Chuyện này nếu mà nói ra, sợ rằng người trên đảo cũng không thể tin được.
Đàn ông ở đây, phần lớn đều có chủ nghĩa ‘gia trưởng’. Đừng nói là giặt ga trải giường, kêu họ giặt ngay quần cộc của mình, bọn họ còn không thèm động thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận