Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 388:

Khương Thư Lan đã kết hôn, vậy mà còn vương vấn người cũ, bướm lả ong lơi, danh tiếng của cô chắc chắn sẽ xấu đi, chưa kể đến, cô còn cho phó đoàn Chu đội nón xanh.
Đàn ông mà, căn bản là họ sẽ đều đau cho người phụ nữ của mình.
Ai chả muốn một tình cảm trong sạch từ hai bên, nếu họ càng đau lòng cho đối phương, chứng tỏ họ vô cùng để ý người đó, nhưng dưới tình huống để ý đối phương nhiều như vậy, đối phương lại cho mình đội nón xanh.
Chỉ cần là đàn ông thì sẽ đều chịu không nổi.
Chưa kể, Chu Thanh Phong còn là một người đàn ông ưu tú.
Thật ra, điều mà Tiêu Ái Kính muốn rất đơn giản, đó là làm cho danh tiếng của Khương Thư Lan xấu đi, để cho tình cảm vợ chồng của cô với Chu Trung Phong rạn nứt, tất nhiên tốt nhất là nên ly hôn.
Như thế thì cháu gái chị ta cũng cần tái hôn, đến lúc đó không phải đã có đối tượng tái hôn rồi sao?
Hai người đều tái hôn lần hai, ai cũng chưa có con, sẽ không ai chê ai có đúng không?
Vì vậy có thể nói rằng Tiêu Ái Kính vì cháu gái Giang Mẫn Vân mà cẩn trọng từng bước ở khắp nơi tính kế.
Đó cũng coi như là tình thân thắm thiết, nhưng chị ta lại quên mất rằng, việc này thật bất công đối với Khương Thư Lan, không công bằng một chút nào.
Quả nhiên khi Tiêu Ái Kính vừa nói lời này, hiện trường lập tức yên tĩnh, mọi người đều theo bản năng nhìn về phía Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan cầm phong thư, lúc đầu cô bị lời nói của Tiêu Ái Kính làm cho kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Khương Thư Lan nghi ngờ nhìn Tiêu Ái Kính: “Đây chỉ là một phong thư bình thường, đồng chí Tiêu, tại sao chị lại muốn xem? Chị luôn muốn xem nó, còn muốn tôi xem nó trước mặt mọi người nữa chứ?”
Đây mới là điều kỳ quái nhất.
“Đồng chí Tiêu, lúc chị muốn kiểm tra thư của tôi, chị đã được căn cứ đồng ý chưa? Với lại, chị kiểm tra thư của tôi, hình như không hợp lý lắm thì phải? Trong tay chị cũng có thư, nếu chị muốn kiểm tra tôi, thì không bằng chị mở thư của mình ra trước, để cho mọi người xem qua một chút đi?”
Như thế mới công bằng.
Thư Tiêu Ái Kính đang cầm trong tay là của Giang Mẫn Vân gửi tới đây từ một tuần trước, bên trong có rất nhiều chuyện không thể nói qua điện thoại.
Chị ta sẽ cho mọi người xem sao?
Chị ta có thể để cho mọi người xem à?
Tất nhiên là không rồi, chị ta không thể làm vậy.
“Tôi có thư, nhưng đây là thư của chị dâu tôi, chứ không phải thư của ai khác, nhưng còn cô…” Tiêu Ái Kính Iại chuyển qua Khương Thư Lan: “Không giống như đồng chí Khương Thư Lan, phong thư của cô nguồn gốc không rõ, địa chỉ không rõ ràng, chắc chỉ có cô mới có nhỉ?”
“Nếu phải công khai ra thì phải là cô công khai mới đúng!”
Khương Thư Lan nhìn chằm chằm Tiêu Ái Kính, cô ngày càng cảm thấy kỳ lạ, dường như chị ta cho rằng, phong thư này của cô nhất định không phải thứ gì tốt.
Giống như phong thư này nhất định sẽ làm cô xảy ra chuyện gì đó. Cho nên đối phương mới hung hăng dọa người như vậy.
Tất cả chỉ vì một mục đích, đó là khiến cho cô mở thư ra.
Lúc Khương Thư Lan đang nghĩ cách giải quyết.
Hệ thống bình luận bỗng nhiên vang lên.
[Đờ mờ, Tiêu Ái Kính này đúng là đê tiện mà, thư của người ta, cô ta dựa vào cái gì mà muốn Thư Thư công khai ra chứ? Sao cô ta không công khai thư của mình cho mọi người biết đi kìa!]
[Người này có mưu đồ gây rối, động cơ không trong sạch, cô ta muốn hại Thư Thư.]
[Ta nói này, mấy người đều lo nhìn người kia, chỉ có tôi mới để ý bức thư trong tay Thư Thư thôi hả? Nhìn phong thư đó dày chưa kìa, nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là địa chỉ mơ hồ kia, mấy người không cảm thấy quen quen à?]
[Để tôi nhìn thử, đờ mờ, đúng thật này, cái địa chỉ kia rất quen mắt nha, để tôi nghĩ lại xem đã từng nhìn thấy ở đâu.]
[Tôi nhớ ra rồi, đây đây đây... Nguồn gốc của cái địa chỉ này, sâu không lường được!]
[Lòng hiếu kỳ của tôi bị gợi lên rồi, địa chỉ này là ở đâu vậy?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận