Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 407:

“Đây là chuyện chúng tôi nên làm.”
Khương Thư Lan nhẹ giọng nói, thái độ không kiêu ngạo không nóng nảy, cô như vậy càng làm cho phó chủ tịch Tiền cười ha ha: “Không hổ danh là quân tẩu, tư tưởng giác ngộ rất cao.”
“Chờ tôi trở về sẽ báo cáo lại, mọi người đã giúp chúng tôi rất nhiều.”
Không chỉ có trên chiến trường mới có thể đền đáp quốc gia, mà là lúc quốc gia không có tiền, cần mọi người giúp đỡ thì dù cho một mao tiền, một khối tiền cũng đều là thành ý của mọi người.
Khó khăn lắm Từ Mỹ Kiều mới nói được lời kia, vậy mà mỗi một lời nói của cô ta đều bị cắn ngược trở lại.
Sau khi đám người Chu Trung Phong đến, bọn họ thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều ở đó bàn luận.
Bọn họ cơ bản cũng biết được mọi chuyện là thế nào.
Sau khi sư trưởng Lôi và chính ủy Tống nghe xong, bọn họ liếc nhau một cái, bỗng nhiên sư trưởng Lôi nói: “Cờ thưởng này của đồng chí Khương Thư Lan có ý nghĩa rất lớn, đây có thể xem như một cái tín hiệu phá tan mối quan hệ lạnh nhạt giữa chúng ta và địa phương.”
“Chu Trung Phong, không ngờ cháu lại cưới được một cô vợ tốt như vậy nha.”
Chu Trung Phong không khỏi nhịn cười, anh nhìn thoáng qua Khương Thư Lan đang nói chuyện với Lý Hồng Anh, trong ánh mắt hiện lên niềm tự hào.
Thư Lan của anh vẫn luôn tốt như thế.
Sau khi Lý Hồng Anh và phó chủ tịch Tiền rời đi, những người khác cũng dần giải tán, lúc này Chu Trung Phong mới có khoảng trống để đi vào nhà.
Vào nhà rồi, anh và Khương Thư Lan liếc nhìn nhau một cái.
Bọn họ không nói gì, lúc này sự im lặng tốt hơn bất kỳ âm thanh nào khác.
Khương Thư Lan cười với anh, cô đưa túi công trái xây dựng Tổ quốc cho anh: “Toàn bộ tài sản đều ở đây.”
“Em giữ là được rồi.”
Chu Trung Phong không nhận lấy, anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu dịu dàng: “Thư Lan, em làm rất tốt.”
Mua công trái mà còn có thể được phó chủ tịch của hợp tác xã tín dụng đến phát cờ thưởng, e rằng chỉ có cô mới làm được.
Một người từ trước đến nay luôn bình tĩnh như Chu Trung Phong cũng không nhịn được mà trở nên kiêu ngạo.
Tình huống như vậy, không chỉ diễn ra ở nhà họ Chu, mà nhà họ Na ở bên cạnh cũng không khác lắm.
Đoàn Trung mặt mày hồng hào trở về, vừa vào cửa, anh ấy lớn giọng nói: “Hồng Vân, lần mua công trái này của em làm rất tốt.”
Anh ấy chưa từng nghĩ rằng, một người ngày thường sống tiết kiệm như Hồng Vân, vậy mà lại đi mua công trái xây dựng Tổ quốc.
Lại còn làm náo ra một trận lớn như vậy.
Thật ra đến tận bây giờ, Miêu Hồng Vân vẫn còn hơi kích động.
Lời khen của phó chủ tịch Tiền, đồng chí Lý Hồng Anh, và cả sư trưởng Lôi vẫn còn rành rành trước mắt.
Chị ấy xoa mặt, để bản thân bình tĩnh lại: “Sao em nỡ mua cái này được chứ, đều là do Tiểu Khương đi gửi tiết kiệm, rồi em ấy khuyên em mua nên em mới mua.”
Ai mà biết được thế trận lại náo lớn như vậy!
Bà lão Na đang đóng đế giày, bà ấy nghe thế cũng không khỏi nói: “Nếu nói như thế thì, chẳng phải Tiểu Khương là người có phúc khí sao?”
“Hồng Vân, con chơi với đứa bé đó quả nhiên không sai lầm.”
Bà lão đã sống cả một đời, chứng kiến biết bao nhiêu chuyện, muốn kết bạn thì không chỉ phải kết bạn với loại người không có ý xấu, mà còn một lòng tốt cho bạn.
Nếu Khương Lan mà có nửa phần ích kỷ, thì chuyện mua công trái đã không đến lượt con dâu bà.
Nói thế nào, Khương Thư Lan cũng là một người có tấm lòng lương thiện.
Miêu Hồng Vân cảm thấy lời này rất có đạo lý, chị ấy không khỏi gật đầu: “Đúng là như thế ạ.”
“Tiểu Khương thật sự rất tốt.”
Nếu lúc đó Khương Thư Lan không khuyên chị ấy, chị ấy sẽ không mua công trái xây dựng Tổ quốc, chị ấy càng không khể được khen ngợi trước mặt mọi người.
Nhà họ Na xuất hiện tình huống như thế này, bên nhà Vương Thủy Hương cũng không ngoại lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận