Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 418:

Hắn ta cắn răng nói, nghẹn đến đỏ hết cả mặt.
Đội trưởng Triệu không đợi Chu Trung Phong kịp phản ứng, hắn ta đã chạy mất.
Chu Trung Phong ôm trái dừa, anh sửng sốt.
Đội trưởng Na ở bên cạnh không khỏi cười nói: “Đây là cảnh tượng hiếm có mà, lúc trước Lão Triệu phạm sai lầm, sư trưởng Lôi bảo anh ta xin lỗi, vũ khí bằng gỗ đều đã để ngay trán anh ta, anh ta cũng không chịu xin lỗi một câu.”
Không ngờ hắn ta sẽ xin lỗi Chu Trung Phong.
Sao có thể không làm người khác ngạc nhiên được chứ.
Chu Trung Phong nhìn trái dừa đã bị làm ấm lên, anh có thể nghĩ đến lúc đội trưởng Triệu ôm trái dừa đã rối rắm đến cỡ nào, anh không khỏi cười: “Em đến nhà ăn tìm đồng chí Thư Lan đây, anh thì sao?”
“Tôi về nhà, vợ tôi ở nhà nấu cơm cho tôi.” Ngừng một chút, đội trưởng Na nói: “Mỗi ngày cậu đều ăn ở nhà ăn mà vẫn không thấy đủ à?”
Chu Trung Phong lắc đầu: “Nhà ăn cũng là do đồng chí Thư Lan nhà em nấu.”
Không khác lúc nấu ở nhà.
Đúng là vợ chồng son ngọt ngào mà!
Ngọt đến mức làm người ta muốn sâu răng.
*
Một bên khác.
Sau khi đội trưởng Triệu đưa trái dừa xong liền chạy mất, hắn ta chạy một mạch tới dưới cây dừa thật lớn, lúc này mới tìm thấy Tống Vệ Quốc.
Trong miệng Tống Vệ Quốc cắn một cọng cỏ xanh, hắn nghe tiếng thì lập tức ngẩng đầu hỏi: “Cho rồi sao? Cũng đã xin lỗi rồi hả?”
“Ừ!”
Đội trưởng Triệu không khỏi lau mồ hôi: “Lão tử à, cái này còn hồi hộp hơn so với lần đầu tiên lên chiến trường nữa.”
Hồi hộp đến nỗi ngay cả khẩu âm địa phương hắn ta cũng dùng tới.
Tống Vệ Quân nhịn không được cười: “Không sao, trước lạ sau quen.”
Hắn ta đứng sau cây dừa, nhìn bóng dáng Chu Trung Phong và đội trưởng Na nói chuyện mà không khỏi thở dài.
Hắn ta cách Chu Trung Phong ngày càng xa.
Nếu đã vậy thì không cần nghĩ nữa.
Có một số chuyện cũng đã có chút khoảng cách rồi.
Tống Vệ Quốc xoay người, hắn nói với đội trưởng Triệu: “Anh trở về phải nói với vợ anh như thế nào? Anh đã biết chưa?”
Nắm quyền chính ủy chính là hận không thể quản hết những thứ nhỏ nhặt.
Đội trưởng Triệu xua tay: “Biết rồi.”
Tống Vệ Quốc gật đầu, sau đó hắn nghĩ đến cô vợ Tiêu Ái Kính của mình, liền nhịn không được mà nhéo nhéo mi tâm.
Mỗi ngày hắn đều làm công tác tư tưởng cho người khác, vậy ai sẽ tới làm cho hắn chứ!
Nhà họ Tống.
Sau khi Tiêu Ái Kính biết được tin tức, chị ta vẫn luôn chờ ở nhà, lúc nghe được tiếng kẽo kẹt ở cửa, chị ta lập tức đứng lên, đi qua nghênh đón: “Lão Tống, anh về rồi à?”
“Lần này mở cuộc họp khẩn cấp là có việc gấp gì hả?”
Hai người đều đã cũng nhau đi qua khó khăn, giữa vợ chồng bọn họ vẫn luôn có sự bàn bạc.
Tống Vệ Quốc tháo cái mũ trắng ra, hắn ngồi xuống: “Bà Tiêu, chúng ta nói chuyện đi.”
Dáng vẻ nghiêm túc của Tống Vệ Quốc làm cho Tiêu Ái Kính sửng sốt, chị ta có hơi thấp thỏm: “Lão Tống, xảy ra chuyện gì vậy? Anh đừng như thế.”
“Anh chỉ xin em một việc, sau này em đừng nhằm vào Khương Thư Lan hay là đồng chí Chu nữa, có được không?”
Lời này vừa được nói ra, vốn dĩ Tiêu Ái Kính còn đang thấp thỏm liền lập tức bùng nổ.
“Lão Tống, anh nói vậy là có ý gì? Làm sao hả? Nhìn Khương Thư Lan lớn lên xinh đẹp nên anh cũng bị cô ta mê hoặc đến rối tung rối mù rồi phải không? Cho nên anh trở về mới nói với vợ anh như vậy, anh đừng quên, người ở bên cạnh anh từ lúc khó khăn đến bây giờ chính là tôi, không phải Khương Thư Lan gì đó.”
Thật ra những người quân tẩu có loại suy nghĩ này, không phải chỉ có một mình Tiêu Ái Kính.
Bởi vì Khương Thư Lan quá xinh đẹp, cho dù cô đi ra ngoài múc nước, đi giặt quần áo, hay là đi mua đồ vật ngang qua, chung quy đều sẽ làm người khác nhịn không được mà nhìn cô.
Ở dưới tình huống mọi người trên hải đảo đều bị phơi cho đen nhẻm, cô lại trắng đến phát sáng, càng đừng nói tới eo thon chân dài mặt đẹp, đây quả thực là một thân tiền vốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận