Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 434:

Đợi một chút, chờ cho trên mặt bánh nổi lên không ít bong bóng, Khương Thư Lan nhanh chóng lật sang một mặt khác rồi cô nói với Tiểu Lưu.
“Nhỏ lửa.”
Tay nghề lật bánh như nước chảy mây trôi kia, người khác nhìn thấy đều trợn mắt há mồm.
Tiểu Lưu triệt mộc bổng sài, cậu ấy trợn mắt há mồm: “Tiểu Khương, chiêu này của cô rất lợi hại đấy.”
Nếu không phải người lão luyện thì sẽ không điều khiển được tốc độ này.
Khương Thư Lan cười cười không đáp, trong không khí rất nhanh đã truyền đến một mùi hương, bánh đã rán tốt.
Hai mặt hơi ngả vàng, tỏa ra mùi thơm phức.
Sau đó, Khương Thư Lan trực tiếp chiên trên ba cái nồi, một bên đổ bột vào, một bên trở bánh, hoàn toàn không có bất cứ sự dừng lại nào.
Rất nhanh, hai thau bột bánh đã thấy đáy.
Bánh trên thớt kia, chất cao khoảng chừng nửa người.
Sau khi Khương Thư Lan xem xét, bánh này có tầm hơn bốn trăm cái.
Tiếp theo, cô bắt đầu làm bánh khoai tây, cái này so với bánh kia còn nhanh hơn, bởi vì trong một cái nồi sắt, một lần có thể làm được mười mấy cái bánh khoai tây.
Dùng một muỗng thật to múc một cái trong bồn tráng men, lấy cái sạn đè xuống một chút, cho đến khi từng cái được tráng to như miệng chén.
Trong nồi quét một lớp dầu thật dày, nấu một chút, chờ đến lúc mặt bánh chín vàng, khoai tây cũng chín đều, sau đó lật sang mặt còn lại, đợi khoai tây hơi khô vàng hết rồi thì có thể lấy ra khỏi nồi.
Mùi hương nhanh chóng lan tỏa.
Mọi người hít vào: “Thật là thơm quá!”
“Mùi ngửi cũng được, nhưng ăn vào thì không chắc, khoai tây này, mọi người đã sớm ăn ngán, dù có làm đẹp mắt, mọi người vẫn không thích ăn.”
Bọn họ nghĩ lại cũng thấy có đạo lý.
Khương Thư Lan vẫn tiếp tục rán bánh.
Rán đến khi chỉ còn một chậu bột, Khương Thư Lan nói với Tiểu Lưu: “Nhìn biết rồi sao? Nửa bồn cuối cùng này cậu rán đi, tôi đi xào khoai tây.”
Tiểu Lưu có hơi do dự: “Tôi sợ làm không được như cô.”
Sau khi quan sát, cậu ấy phát hiện tốc độ khống chế lửa và khống chế đồ ăn, thật sự rất kinh người, mỗi một lần trở bánh, điều chỉnh lửa đều gãi đúng chỗ ngứa cả.
Khương Thư Lan suy nghĩ một lúc: “Không sao, cậu cứ thử đi, sau này tôi không còn ở đây nữa thì cậu vẫn có thể làm.”
“Hả?”
Tiểu Lưu kinh ngạc, Khương Thư Lan lắc lắc đầu với cậu ấy.
Cô bưng ba khay khoai tây lại đây, làm nóng nồi, bỏ dầu, cho ớt khô làm nồng đậm mùi vị, vớt ớt khô ra rồi bỏ khoai tây vào trong nồi.
Khoai tây không thể xào lâu, xào một phút, lúc nhà ăn ngập tràn mùi ớt cay và mùi khoai tây.
Khương Thư Lan mới lấy ra khỏi nồi, hai khay còn lại cũng làm y vậy.
Khoai tây được xào xong rất nhanh.
Tiểu Lưu ở bên kia rán cũng không khác lắm, Khương Thư Lan vẫy tay: “Mọi người lại đây đi.”
“Mọi người biết cuốn bánh chứ?”
Cô cầm một cái bánh đã rán lên, đặt ở trên thớt, sau đó múc nửa muỗng khoai tây cho vào.
Cô cuốn lại, một cái bánh to như vậy, cuốn đến tận cùng giống như cuốn chăn, trông như đậu hũ ống: “Đều làm được đúng không?”
“Vậy mọi người bắt đầu cuốn đi.”
Hầu như ai vừa nhìn cách cuốn bánh thì đều biết làm.
Những người lúc đầu còn kêu gào, lúc này nhìn thấy thứ mới lạ, ai nấy cũng trở nên yên tĩnh, bận rộn công việc.
Không thể không nói, có rất nhiều người lợi hại, chỉ trong mười lăm phút, hơn bốn trăm cái bánh đã được cuốn xong.
Bánh được xếp ngay ngắn trên khay, trông rất nhiều.
Khương Thư Lan nói với Tiểu Lưu: “Chúng ta mang sang chỗ ăn cơm đi, mọi người cũng đợi lâu rồi.”
Hôm nay bọn họ đã giảm một phần cơm.
Khương Thư Lan và Tiểu Lưu vừa đi, mọi người lập tức túm tụm: “Cái này sẽ có người ăn ư?”
“Tôi cũng chưa từng thấy, nhất định có rất nhiều người không thích.”
“Tôi cũng cảm thấy, dù có khoai tây tốt, chẳng lẽ có thể xào ra món thật ngon sao?”
“Nhưng mà cái này cũng quá thơm rồi.”
“Thơm như thế không có nghĩa là ăn ngon, cứ chờ xem, một lát nữa Tiểu Khương không bán được cái nào, chúng ta nhìn cô ấy khóc nhè.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận