Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 438:

“Nhưng mà ai đi xin lỗi mới được chứ?”
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía chị Ngưu: “Chị Ngưu, vừa rồi chị nói nhiều nhất, hay là chị đi xin lỗi cô ấy đi.”
Đầu óc chị Ngưu lúc này chỉ tràn ngập suy nghĩ xem có phải Khương Thư Lan đi báo cáo sĩ quan hậu cần về việc chị ta ăn trộm đồ hay không.
Điều này khiến cho tâm chị Ngưu loạn không thôi, đến cả việc người bên cạnh nói gì cũng không quan tâm nữa.
“Chị Ngưu, chị có nghe thấy gì không đó? Bọn em muốn đề cử chị thay mọi người đi tới xin lỗi Khương Thư Lan một tiếng.”
“Hả, được.” Đợi đến khi chị Ngưu phản ứng lại được rồi, mới đáp lại bọn họ: “Mọi người vừa nói gì vậy?”
Mọi người quay qua nhìn nhau: “Chị Ngưu, chị đang suy nghĩ gì vậy? Mọi người muốn đề cử chị đi xin lỗi Khương Thư Lan.”
Lúc này chị Ngưu lập tức trở nên hoang mang, chị ta hung hăng mà lắc đầu: “Tôi không đi, mấy người đi tìm người khác đi.”
Chị ta đã không còn chút mặt mũi nào rồi, ban đầu chị ta là người chê bai thậm tệ nhất, lúc này lại bắt chị ta đi xin lỗi Khương Thư Lan, không phải là muốn chị ta vứt mặt của mình xuống mặt đất sao?
“Bỏ đi, bỏ đi, chúng tôi tự đi là được, không trông cậy gì vào chị Ngưu nữa hết, cũng không biết chị Ngưu làm ra chuyện gì mà nhìn bộ dạng như thể đang chột dạ vậy.”
Lời này dường như đã đâm trúng vào tâm tư của chị Ngưu rồi.
Chị ta nhất thời ngoài mạnh trong yếu: “Ai chột dạ chứ?”
“Nói ai vậy?”
Mọi người lập tức giải tán luôn, bỏ đi không cần so đo với người phụ nữ điên kia nữa.
Nhưng mà dù chị Ngưu rất to tiếng lớn miệng, đợi khi mọi người đi hết rồi, sắc mặt chị ta hoảng hốt đến độ trắng bệch, nhìn chằm chằm vào cửa văn phòng của sĩ quan hậu cần.
Lại sờ sờ vào túi tiền của chính mình, bột phú cường đã bị chị ta cho ra rồi, nhưng bên trong vẫn còn dính lại không ít bột mỳ, lau thế nào cũng không chịu hết.
Trừ phi chị ta đi thay quần áo, nếu không bằng chứng này rõ ràng như núi rồi.
Chị Ngưu càng nghĩ càng sợ hãi.
Cạch một tiếng.
Cửa văn phòng mở ra, Khương Thư Lan vừa đi ra đã thấy bộ dạng đứng ở cửa rình rập như đang chột dạ của chị Ngưu.
Cô nhất thời hiểu được mọi chuyện, sau đó mỉm cười với chị Ngưu, nụ cười mang theo ý tứ không nói lên lời.
Nụ cười này như tiếng sấm bổ vào mặt chị Ngưu vậy, khiến cả người chị ta không khỏi run lên.
Khương Thư Lan, Khương Thư Lan báo cáo chị ta rồi sao?
Chắc chắn là như vậy rồi.
Nhìn ý cười không tốt đẹp gì kia, chắc chắn là báo cáo chị ta rồi.
Rõ ràng là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
Khương Thư Lan đi đến trước mặt chị ta, thấp giọng nói: “Thật thà sẽ được khoan hồng, kháng cự phải bị phạt nghiêm, chị Ngưu, chị nhìn biểu ngữ được treo đằng sau căn tin của chúng ta kìa.”
Không lấy của nhà nước một thước, không ăn trộm nhà nước một lương.
Thật thà sẽ được khoan hồng, kháng cự phải bị phạt nghiêm.
Câu nói ngày thường chả bao giờ để ý đến, lúc này đây dường như bị phóng lớn lên vậy, từng chữ từng chữ nện xuống đầu chị ta. Nện xuống đến mức đầu óc chị ta phải quay cuồng.
Ngay lúc này đây, chị Ngưu dường như đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp xử lý chị ta, liệu có khai trừ chị ta hay không?
Liệu có liên lụy đến con của chị ta không?
Liệu chị ta cùng với con trai chị ta có bị đuổi khỏi quân ngũ không?
Tưởng tượng đến đây, cả người chị Ngưu lập tức run lên, run rẩy mà mở cửa phòng sĩ quan hậu cần.
Lúc sĩ quan hậu cần nhìn thấy chị Ngưu thì vô cùng ngạc nhiên, cậu ta gấp văn kiện đang cần xử lý lại: “Chị Ngưu?”
Một tiếng chị Ngưu như thể tiếng sấm sét đánh bên tai chị Ngưu vậy, chị ta ngồi xụp xuống đất.
“Tôi khai, tôi sẽ khai hết.”
Đồng tử của sĩ quan hậu cần như giãn ra, cậu ta đứng lên, đi đến trước mặt chị Ngưu, nhìn chằm chằm chị ta mà không nói lời nào hết.
Bộ dạng bí hiểm này trong mắt chị Ngưu chính là sĩ quan hậu cần có lẽ cái gì cũng biết hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận