Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 446:

Còn bị trói vào chỗ vết nứt đang chảy nhựa ra của cây cao su, nhựa trắng chạy ra khắp nơi.
Nếu cứ tiếp tục bị trói như thế, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được, tất cả bọn họ đều sẽ bị dính vào trên cây cao su.
Dịch cao su này sau khi khô rồi, sẽ giống như nhựa cao su, lúc đó có muốn rửa đi, không mất cả một mảng da cũng coi như là may mắn.
Nghe thấy mấy chuyên gia nói lời này, người dân địa phương cũng cười lạnh một tiếng, cầm đầu là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, ông ấy đích thực là tộc trưởng của cả một vùng cư dân ở đây.
Ông ấy họ Lê, là người của tộc họ Lê.
Không giống với mọi người, đồ ông ấy mặc là vải trắng được dệt thủ công, bên ngoài mặc một bộ quần áo may ô màu lam, mà trên đầu cũng đội chiếc khăn trùm đầu màu lam như vậy.
Giờ phút này, trên khuôn mặt ngăm đen của ông ấy đang phủ một tầng tức giận: “Mấy người còn dám kiện chúng tôi sao? Mấy người tự mình xâm nhập vào rừng cao su, còn chặt đi cây cao su trăm năm của chúng tôi, còn dám kiện chúng tôi sao? Mấy người đi kiện chúng tôi đi rồi chúng tôi cũng sẽ kiện lại mấy người thôi.”
Chặt phải cây như vậy quả thực là chuyện ngoài ý định của mấy chuyên gia kia, nhưng mà gặp phải cây cao su lâu năm như thế, cơ bản đã ngoài trăm tuổi rồi, lúc này mới có tâm tư để nghiên cứu chúng.
Vậy nên một chuyên gia trẻ tuổi bây giờ mới lên tiếng phản bác mà nói: “Chúng tôi chặt cây cũng chỉ là để nghiên cứu mà thôi, nếu không quân đội mấy người mời chúng tôi tới đây để làm gì?”
Vị chuyên giả trẻ tuổi này họ Trần, tên là Trần Chí Cương, cậu ta là môn sinh của vị lão nhân tóc bạc kia, lần này tới hải đảo, cậu ta là theo tới để học tập.
Nhưng mà không ngờ vừa mới lên hải đảo đã gặp phải vấn đề lớn như vậy rồi.
“Chúng tôi không cần tới mấy nghiên cứu của mấy người, mấy người mau cút cho tôi.”
Tộc trưởng Lê biểu lộ rõ vẻ tức giận, gân xanh ở trên tay cũng nổi đầy lên, nếu không cố gắng kìm nén, có lẽ đã nện nắm tay vào mặt của Trần Chí Cương rồi.
Trần Chí Cương mới chỉ là sinh viên, thời này sinh viên vô cùng hiếm, lại còn là môn sinh tâm đắc của ông Từ, đi đến đâu cũng được người khác tâng bốc đến đấy, không ngờ tới một ngọn núi trên hải đảo vậy mà lại bị người khác chỉ thẳng mặt mà mắng.
Lúc này cậu ta cũng không khỏi tức giận: “Thầy à, chúng ta về thôi, em thấy đám người ở hải đảo này căn bản toàn mấy kẻ hoang dã không ra gì, chúng ta sao phải nói nhiều với bọn họ làm gì chứ? Một đám người hoang dã, phải đi nghiên cứu cho đám người này chính là làm mất mặt của nhóm nghiên cứu chúng ta rồi.”
Những chuyên gia khác được mời đến, có ai mà không được người địa phương mời ăn mời uống tâng bốc lên trời xanh chứ, còn bọn họ thì sao?
Đến đây đã không ai tiếp đón, vừa mới vào rừng cao su để động thủ đã bị người ta trực tiếp trói lấy.
Đây quả thực chính là đối lập một trời một vực.
Lão chuyên gia kia sắc mặt cũng không dễ coi chút nào, nhưng ông ta vẫn có vẻ trầm ổn của người đã nhiều tuổi: “Đồng hương à, chúng tôi tới đây chỉ để làm nghiên cứu mà thôi, không có ý đồ gì xấu đâu, mấy người cứ thả chúng tôi ra trước đã.”
Cứ bị trói vào cây cao su như vậy có ai mà chịu nổi chứ.
Huống hồ gì ông ta cũng đã sắp sáu mươi tuổi rồi.
Tộc trưởng Lê không phản ứng gì hết, quay ra đằng sau nói với những người trong tộc: “Thả mấy người sao? Mấy người thử hỏi xem người trong tộc tôi có đồng ý không?”
“Không đồng ý, bọn họ chặt mất cây của chúng ta chính là chặt đi con đường sống của chúng ta, chặt đi đường sống của chúng ta như giết chết đi cha mẹ của chúng ta vậy, sao mà có thể thả bọn họ được?”
Cả một đám người của tộc họ Lê, dường như ai nấy đều phản đối hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận