Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 447:

Lúc này sắc mặt của mấy chuyên gia kia cũng thay đổi: “Vậy mấy người muốn làm gì?”
“Nhốt bọn họ vào chuồng heo, nhốt bọn họ vào chuồng heo.” Người địa phương ở nơi này vẫn duy trì phương thức xử phạt truyền thống.
Nhốt vào chuồng heo dường như chính là tập tục của bọn họ.
Tuy rằng không trực tiếp lấy đi mạng người khác, nhưng sợ là sẽ lấy đi được nửa cái mạng.
Lúc này nhóm chuyên gia không khỏi luống cuống: “Mấy người gọi người của quân đội tới đây cho chúng tôi, chúng tôi không muốn nói chuyện với đám người hoang dã như mấy người.”
Lời này xem như đã hoàn toàn chọc giận tộc người Lê rồi.
Hiện tại bọn họ đang cầm trong tay gậy gỗ lớn, gõ trên mặt đất, khiến mặt đất rung lên bồm bộp.
“Bắt lại, nhốt vào chuồng heo.”
“Quân đội dù có đến đây cũng không được.”
Mọi người hoàn toàn nổi giận rồi.
“Các người dám sao, các người dám động đến chúng tôi, quân đội sẽ dùng súng bắn các người.” Trần Chí Cương lúc này đang bối rối, căn bản không còn tỉnh táo để nói ra được lời gì tử tế.
Mà mấy người Chu Trung Phong cùng với đội trưởng Na vừa mới tới đây đã nghe được câu này.
Lúc này sắc mặt không khỏi trầm xuống, quay qua nhìn nhau, nhìn thấy mấy dân cư sắp bạo động hết lên.
Chu Trung Phong quát lên một tiếng: “Người của quân đội chúng tôi sẽ không làm dân chúng bị thương, không bao giờ.”
“Chiến sĩ trong quân đội chúng tôi sẽ bảo vệ từng người dân một, dân chúng chính là người thân của chúng tôi, súng trong tay chúng tôi là để bắn quân địch, chưa bao giờ dùng để bắn thân nhân của mình.”
Không thể không nói, Chu Trung Phong nói lời này thực sự rất đúng lúc.
Dân chúng ban đầu định cầm gậy lớn bạo động mà đánh mấy chuyên gia, nghe được lời này cũng nhịn không được mà im lặng một lúc.
Tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Chu Trung Phong, ánh mắt chợt lóe sáng.
Chính là ánh sáng tín nhiệm của người dân dành cho quân đội, là ánh sáng của sự tín nhiệm.
Tuy lời này của Chu Trung Phong trấn an được dân chúng, nhưng lại đắc tội tới nhóm chuyên gia đang bị trói kia.
Sắc mặt bọn họ lúc này vô cùng khó coi, mang theo vài phần phẫn nộ.
Trần Chí Cương vừa nói câu kia lập tức chất vấn: “Anh tới từ quân đội nào vậy? Anh thuộc đội nào? Doanh nào? Tên là gì? Có biết chúng tôi là ai không?”
“Chúng tôi chính là nhóm chuyên gia được quân đội mời từ thành phố lớn về đây, chính là khách quý của quân đội mấy người, hiện tại an toàn của chúng tôi đang bị uy hiếp, mấy người thân là bộ đội sau khi đến đây rồi không những không giúp chúng tôi mà lại định đi thông đồng với đám người hoang dã kia làm bậy sao?”
Cậu ta lại hùng hồn nói tiếp: “Định bắt nạt chúng tôi sao? Tôi nói cho anh biết, cho dù anh là ai, đợi lát nữa khi chúng tôi được cứu rồi, tôi sẽ đi cáo trạng anh với sư trưởng Lôi đầu tiên, hỏi xem đây là binh lính mà ông ấy quản lý sao?”
“Sao lại không coi nhóm chuyên gia chúng tôi ra gì như vậy chứ?”
Nghe được lời này, gân xanh của đội trưởng Na nổi lên, thiếu chút nữa đã rút súng ở bên hông ra trực tiếp bắn một cái để cảnh cáo cậu ta rồi.
Chu Trung Phong vỗ vỗ vai đội trưởng Na để trấn an.
Lúc này mới xẵng giọng nói với mấy chuyên gia: “Tôi ở đội nào, doanh nào, tên là gì, không tới phiên mấy người xen vào, đợi các người ngồi vào vị trí của tôi được rồi hãng nghĩ đến chuyện xử lý tôi.”
Anh trực tiếp rút súng ở bên hông ra, đập vào cây cao su kia, trong nháy mắt, đám chuyên gia lập tức im lặng không nói gì nữa.
“Bây giờ có thể nói chuyện đang hoàng được chưa?”
Mấy chuyên gia im lặng, mấy người dân ở bên cạnh nhịn không được mà đưa mắt quay qua nhìn nhau, trong mắt hiện lên rõ tia thống khoái vui sướng.
Ánh mắt Chu Trung Phong sắc bén tựa như chim ưng, đảo qua trên mặt mỗi chuyên gia, ánh mắt dừng lại trên người Trần Chí Cương nói nhiều nhất, hung hăng nhất, kêu gào cuồng loạn nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận