Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 449:

Có phải anh ấy muốn cởi quân phục của mình ra rồi không thèm làm quân nhân nữa hay không?
Đội trưởng Na buông súng xuống, súng thuận tiện bị Tống Vệ Quốc giằng lấy.
Sắc mặt anh ta cực kỳ bình tĩnh: “Tống Vệ Quốc, nếu như anh đến để chỉ trích tôi, vậy thì anh đến muộn rồi, tôi đã bắn súng rồi....”
“Nếu như anh đến hỏi tôi tại sao lại đắc tội với mấy chuyên gia này như vậy, tôi đề nghị anh tìm hiểu ngay từ lúc đầu, hỏi xem mấy kẻ được gọi là chuyên gia này vừa mới lên đảo làm cái gì?”
Anh ấy không phải người dễ xúc động, nhưng trải qua những chuyện vừa rồi, khó có ai mà không tức giận được.
Vô cùng tức giận nữa là đằng khác.
Mọi chuyện căn bản sẽ không loạn đến mức này.
Nhưng chính là do mấy người kia cao ngạo quá đáng, áp bức mọi chuyện đến tình trạng này.
Chu Trung Phong cũng đi tới giữa hai người, vừa vặn phân hai người bọn họ sang hai bên, anh lạnh lùng nói: “Tống Vệ Quốc, mọi chuyện vừa trải qua, vẫn nên nghe rõ trước rồi hãng đánh giá.”
Đội trưởng Na đột nhiên bắn súng như vậy đương nhiên là không đúng.
Nhưng mà mấy chuyên gia kia cũng đâu có đúng!
Huống hồ gì đội trưởng Na bắn súng lên trời đã là nhịn nhục lắm rồi.
Dù sao cũng đâu có bắn vào mấy chuyên gia kia?
Tống Vệ Quốc vẫn biết công việc của chính ủy không hề dễ dàng, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp qua tình trạng khó xử như thế này.
Hai người này đều đồng loạt phản bác, hơn nữa lại là phản bác hắn ta.
Tống Vệ Quốc từ từ buông lỏng tay ra, nói với đội trưởng Na, oán hận mà chỉ chỉ: “Mấy người? Mấy người sao?”
Ngữ khí có chút bất đắc dĩ, mọi chuyện đến nước này, người làm chính ủy như hắn ta cũng không biết nên giải quyết thế nào mới tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, mấy người tham gia quân ngũ tính tình rất ương ngạnh, ương ngạnh vào tận xương cốt rồi.
Làm chính ủy như hắn ta lại còn phải giảng hòa, vậy nên chỉ có thể nhéo nhéo mũi, nói với mấy chuyên gia kia: “Là do người của chúng tôi tính tình nóng nảy, làm mấy chuyên gia đây phải hoảng sợ rồi.”
Hắn ta liên tục nói bên cạnh mấy chuyên gia kia.
Trần Chí Cương lúc này lộ ra vẻ mặt đầy chật vật, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi: “Anh chính là Tống Vệ Quốc, người đã gọi điện thoại, phụ trách mời chúng tôi tới hải đảo có đúng không?”
Tống Vệ Quốc hơi ngớ ra: “Chính là tôi.”
Trần Chí Cương như thể tìm được chỗ dựa vững chắc, nửa thân đang bị trói trên cây nhưng vẫn không quên sai bảo chỉ trỏ.
“Bắt anh ta, còn có anh ta nữa, bắt hết mấy người đó lại cho tôi.”
Ngữ khí còn đang rất hổn hển.
Cậu ta chỉ vào đội trưởng Na cùng với Chu Trung Phong.
Mấy chuyên gia bọn họ, không những bị mấy dân cư ở đây bắt nạt, lại còn bị cả Chu Trung Phong với đội trưởng Na hành hạ nữa.
Vừa mới nói được mấy câu, mấy người kia đã trực tiếp nổ súng luôn. Dọa cho Trần Chí Cương vừa rồi thiếu chút nữa sợ đến tè ra quần.
Đều là những người làm công tác nghiên cứu đến từ thành phố lớn, đã bao giờ gặp qua cảnh tượng chỉ vì nói năng không hợp mà phải nghe thấy tiếng súng này lần nào đâu?
Khó mà tưởng tượng cây súng kia bắn vào thân mình, thi thể bọn họ lúc này chắc sớm đã lạnh ngắt lại rồi.
Chỉ trong nháy mắt, Chu Trung Phong với đội trưởng Na đồng loạt nhìn về phía Tống Vệ Quốc, bọn họ không nói gì hết.
Vừa rồi Tống Vệ Quốc thay bọn họ giải thích, bọn họ cũng không đồng tình chút nào, nhưng vẫn có phần cảm kích.
Nhưng mà hiện giờ mọi chuyện thành ra như vậy, hai người đều đang đợi một đáp án, bọn họ muốn biết, Tống Vệ Quốc liệu có giống như vừa rồi hay không.
Vừa đến đã thu súng của đội trưởng Na, chỉ trích đội trưởng Na là làm chuyện không đúng.
Cũng may là Tống Vệ Quốc không khiến bọn họ thất vọng.
Tống Vệ Quốc trực tiếp cự tuyệt luôn: “Xin lỗi, hai người bọn họ lần này một người phụ trách chủ yếu việc ở rừng cao su, một người phụ trách thứ yếu, mà tôi còn phải làm theo ý của bọn họ, nếu phải xử lý bọn họ thì chức vị của tôi chưa làm được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận