Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 45 - Chương 45

Chu Trung Phong suy nghĩ một chút, anh cầm lấy áo khoác treo sau ghế, nói với Khương Thư Lan: “Cô ngồi xuống đây trước đi!”
Anh chưa bao giờ chủ động như vậy, anh là kiểu người từ trước đến nay luôn bình tĩnh tự kiềm chế, bây giờ lại có chút luống cuống tay chân.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động, hoặc có thể nói là Chu Trung Phong chưa bao giờ kết giao cùng nữ đồng chí xinh đẹp như vậy.
Một lần duy nhất chính là ngày hôm qua, bị đối phương mắng đến máu chó đầy đầu.
Nhưng mà anh lại cảm thấy thích ứng với cái loại bị mắng chửi như hôm qua hơn một chút...
Hai người dường như đều nhớ tới chuyện ngày hôm qua. Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời lúng túng ánh mắt láo liên.
Khương Thư Lan lên tiếng đáp lại, cô ngồi xuống, vẻ ngoài có chút áy náy: “Chuyện ngày hôm qua thật là có lỗi với anh quá...”
Cứ hễ nhớ lại một lần thì lại thấy lúng túng một lần.
Chu Trung Phong cười cười, trước tiên đưa cái cốc tráng men qua, thanh âm trầm thấp: “Cô hãy cứ coi như là không quen biết thì không để bụng đi...”
Hiển nhiên là anh không giỏi đùa giỡn, ngay cả đùa giỡn cũng nhạt nhẽo.
Khương Thư Lan gật đầu, giơ tay lên tiếp nhận cốc nước, hàm răng cắn môi dưới, không biết nói cái gì cho phải, chỉ đành biết nói cảm ơn.
“Cảm ơn anh!”
Thời điểm cô tiếp nhận cái cốc tráng men, cô duỗi tay ra.
Chu Trung Phong vừa cúi đầu thì nhìn thấy một đoạn cổ tay trắng như ngọc, hình dáng bàn tay của cô cực kỳ đẹp mắt, lòng bàn tay hơi mỏng, mười ngón tay mảnh khảnh, móng tay màu hồng nhạt, cắt cực ngắn, lộ ra da thịt màu hồng nhạt, trông đầy đặn rất đáng yêu.
Lúc nhận cốc, hai người không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay đối phương. Một người thì bàn tay ấm áp mạnh mẽ, một người thì bàn tay trắng hồng mềm mại.
Hai người dừng một chút, nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Trong lòng Chu Trung Phong nhảy dựng lên, anh rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, nhìn cô có hơi nhút nhát, thế nên anh chủ động mở đề tài: “Chủ nhiệm Vu đã nói hết với cô rồi có phải không?”
Khương Thư Lan gật đầu, âm thanh mềm mại: “Đúng vậy.”
Giọng nói của cô cực kỳ dễ nghe, bởi vì được một tay Tưởng Tú Trân chăm sóc đến lớn, có vài phần ngô nông nhuyễn ngữ(*) của người phương Nam.
[Chú thích: (*)Ngô nông nhuyễn ngữ: Đề cập đến phương ngữ của người dân địa phương ở Tô Châu, Thượng Hải và những nơi khác ở Trung Quốc, miêu tả giọng nói mềm mại và nhẹ nhàng.]
Lỗ tai Chu Trung Phong giật giật, chủ động đứng lên, chăm chú nhìn cô: “Vậy trước tiên tôi sẽ giới thiệu bản thân, tôi họ Chu, tên là Chu Trung Phong, Trung trong Trung Quốc, Phong trong phong lợi(*), năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp trường quân đội, hiện tại tôi đang làm việc trong bộ đội hải đảo 681, là chức vụ trung đoàn phó, phụ cấp hàng tháng cộng thêm trợ cấp là một trăm hai mươi ba đồng.”
[Chú thích: (*) Phong lợi: sắc bén.]
Nói đến đây, anh ho nhẹ một tiếng, giới thiệu tình hình trong nhà.
“Nói về trong nhà, trước mắt thì ông bà nội ở thủ đô nghỉ hưu dưỡng lão, cha mẹ tôi ở Tây Bắc, công việc hiện tại là trạng thái bí mật, thuộc loại quanh năm đều không gặp mặt đến một lần. Còn về bản thân là độc đinh trong nhà, không có anh chị em.”
Dứt lời, anh đứng ở nơi đó, đứng ở tư thế quân đội giống như là mũi giáo, cúi chào cô: “Đồng chí Khương Thư Lan, hoàn cảnh của tôi đã được giới thiệu xong, mời cô tra cứu.”
Sau khi anh vừa thốt ra lời này, Khương Thư Lan nhịn không được mà nở nụ cười, đây là lần đầu tiên sau khi cô vào phòng, không có bất kỳ áp lực nào mà cười sáng lạn rực rỡ.
“Còn phải tra cứu nữa hả? Anh coi tôi là lãnh đạo của anh đấy à?” Cô không thể không cười phá lên.
Chu Trung Phong thấy cô nở nụ cười, cũng nhịn không được mà nở nụ cười theo, mưa bom bão đạn cũng không đến mức quá khẩn trương, thế nhưng ngay lúc này lại có hơi khẩn trương sờ sờ vị trí bình thường hay mang súng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận