Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 451:

“Xin lỗi, từ lúc mấy người lên đảo cho đến bây giờ, tôi chưa từng thấy mấy người có tố chất gì của phần tử tri thức cao cấp hết....” Đội trưởng Na cẩn thận chọn từ mà nói.
“Ngược lại tôi thấy mấy người giống một đám ô hợp, sau khi gây ra chuyện lại không thừa nhận, cũng không giải quyết, ngược lại còn định nhờ người khác tới giúp mấy người giải quyết đàm phán, cứu mấy người ra.”
“Mặt khác, thầy cậu có thể là chuyên gia, nhưng cậu chắc chắn không phải, tôi thấy trên người cậu không có chút tố chất của người làm công tác rèn luyện văn hóa thường ngày chút nào.”
Lời này thực sự rất có tính sát thương, lập tức khiến cho Trần Chí Cương thương tích đầy mình.
Mặt mũi Trần Chí Cương lúc này xanh tím lại, cậu ta đường đường là sinh viên, nhưng lại bị một kẻ thất học tham gia vào quân ngũ làm nhục như thế này.
Cậu ta vừa định phản bác thì đã bị ông Từ vốn đang trầm mặc cắt ngang: “Trần Chí Cương, đừng nói nữa, vẫn chưa biết xấu hổ là gì sao?”
“Thầy....”
Trần Chí Cương vừa định vội vã giải thích, nhưng ông Từ không để ý đến cậu ta nữa, mà nhìn về phía Tống Vệ Quốc, lúc này đây hắn ta là người duy nhất có thể giúp bọn họ hòa hoãn được.
“Về cây cao su mà chúng tôi vừa mới chặt mất kia, chúng tôi sẽ nguyện ý bồi thường.”
Những chuyện khác không nói, nhưng lời của vị đội trưởng Na kia vẫn có ý đúng.
Bọn họ quả thật giống như trẻ con vậy, phạm vào sai lầm rồi lại còn định nhờ người của quân đội tới giải quyết.
“Thầy à, sao chúng ta phải bồi thường chứ? Chúng ta rõ ràng là vì muốn làm tốt nghiên cứu cho nên mới làm đến nước này, thầy à, suy nghĩ ban đầu của chúng ta là đúng rồi, nếu như thầy chịu bồi thường, vậy chẳng phải biểu thị rằng chúng ta vừa làm sai sao?”
Mọi người ngồi một ngày một đêm trên thuyền, sau khi rời thuyền cũng không cần nghỉ ngơi mà trực tiếp làm việc vì mục đích của mình luôn.
Muốn bắt đầu nghiên cứu sớm một chút, nhưng những người này không những không thông cảm cho bọn họ, lại còn ở chỗ này chỉ trích bọn họ.
Chẳng nhẽ bọn họ không biết ủy khuất là gì sao?
Trần Chí Cương vừa mới nói lời này, những chuyên gia khác cũng không khỏi đồng ý theo.
“Đúng vậy, lão Từ, chúng ta không hề có ý xấu gì, sao phải bồi thường cho bọn họ chứ?”
“Chúng ta chịu khổ sở, liên tục đi để tới được đây, cả một quãng đường dài như vậy là vì ai chứ?”
Ông Từ ngước mắt lên, liếc qua nhìn mọi người.
“Được rồi, đúng là đúng, sai là sai, chúng ta chưa thông báo gì cho thôn dân mà đã đi chặt cây cao su của người ta như vậy là sai rồi, dù lấy lý do là gì đi nữa thì cũng là sai.”
Ông ấy bị trói trên cây cao su, lúc này cúi đầu hướng về phía mấy thôn dân: “Thật sự xin lỗi.”
Lúc này với thái độ mềm dẻo của ông Từ, lại thêm lời xin lỗi chân thành nữa, ngược lại lại khiến cho thôn dân động lòng rồi.
Mọi người lập tức quay qua nhìn nhau, theo bản năng mà lui về phía sau mấy bước.
Nếu đối phương hung hăng, bọn họ cũng có thể càng hung hăng hơn, nhưng đối phương thành khẩn xin lỗi như vậy, bọn họ lại có chút không quen.
Tất cả mọi người không khỏi ngớ người hết ra với nhau.
Tống Vệ Quốc vui vẻ: “Được rồi được rồi, như vậy là được rồi, tiền bồi thường kia, quân đội chúng tôi sẽ bỏ ra.”
“Không biết thì không có tội, nhóm chuyên gia kia không phải cũng là vì muốn tốt cho rừng cao su thôi sao?”
Tộc trưởng Lê trầm mặc: “Chúng tôi cũng không phải những người không biết trên dưới, nếu như mấy người tới đây thông báo cho chúng tôi biết trước thì cũng sẽ không loạn đến mức này.”
Ông ấy phất tay với mấy người ở phía sau: “Cởi trói cho bọn họ đi!”
Lời này khiến cho tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chu Trung Phong với đội trưởng Na liếc mắt nhìn nhau, đều đồng loạt lui về phía sau mấy bước, nhưng vẫn không muốn thả bọn họ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận