Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 455:

“Lão tử khinh, dám ghét bỏ hải đảo của chúng ta chưa phát triển, không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời đâu!”
Lúc này Tiểu Trương thực sự là khóc dở chết dở rồi: “Nếu làm vậy mà khiến cho nhóm chuyên gia kia tức giận bỏ đi thì biết phải làm sao bây giờ?”
“Giận sao? Sao có thể giận được chứ? Hai bên đã ký hợp đồng rồi, nếu như bọn họ dám đi thì sẽ phải bồi thường gấp ba lần tiền cho chúng ta.”
Ai nói làm quân nhân đều là một đám quê mùa chứ?
Có ai mà không biết tính toán đâu?
Tiểu Trương thở dài một tiếng, vui vẻ nói: “Vẫn là lãnh đạo thông minh.”
Nói xong lại nói tiếp một câu.
“Vậy bây giờ tôi sẽ đi thông báo.”
Nhưng mà Tiểu Trương vừa mới ra khỏi phòng, giây sau đó đã lại đi vào nói: “Lãnh đạo....”
“Cái gì cơ? Ăn vạ sao? Lại là nhóm chuyên gia kia làm loạn lên à?”
“Nói với bọn họ là nếu còn làm loạn nữa, lão tử sẽ lấy súng ra bắn chết mấy kẻ không làm theo hợp đồng đó!”
Bên ngoài cửa.
Trần Chí Cương khóc lóc đập cửa đòi tiến vào thì nghe thấy câu này: “....”
Mấy chuyên gia cũng vừa đến với Trần Chí Cương: “...”
Cảm giác như thể đây chính là sống không nổi, chết cũng không xong vậy!
Đây là ăn vạ nhưng ăn vạ không nổi sao?
Hành lang lập tức trở nên im lặng.
Mãi đến khi chính ủy Tống đi đến trước mặt bọn họ, thanh âm vô cùng bình tĩnh: “Với tình trạng này mấy người có còn muốn kiện cáo gì nữa không?”
Kiện cáo kiểu gì được nữa đây?
Định đi kiện cáo với thổ phỉ, thủ lĩnh của thổ phỉ lại định lấy súng ra bắn bọn họ như vậy.
Kiện cái búa ấy!
Trần Chí Cương cùng với mấy người ở đó quay qua nhìn nhau, cuối cùng uất nghẹn nói: “Không kiện cáo nữa, mấy người đưa chúng tôi tới chỗ của thầy ở căn tin đi!”
Có ba người tới rồi, giáo sư Từ cùng với giáo sư Lỗ hai người không nguyện ý tới, cùng với Chu Trung Phong và đội trưởng Na đi tới căn tin.
Tống Vệ Quốc: “A, xin chào.”
Sau đó hắn ta nói với cảnh vệ Tiểu Trương: “Tiểu Trương, cậu giúp tôi đưa bọn họ tới căn tin đi, tôi đi tìm sư trưởng Lôi có việc muốn báo cáo.”
Đến cả việc đưa người đến đó, hắn ta cũng không nguyện ý đưa.
Mấy người Trần Chí Cương ở bên cạnh nhất thời có chút không thoải mái. Nhưng mà cho dù không thoải mái thì cũng không có cách nào hết.
Chu Trung Phong, đội trưởng Na, chính ủy Tống tổng cộng là ba người, người đứng về phía bọn họ chỉ có chính ủy Tống mà thôi.
Bọn họ nói muốn tới kiện cáo, cũng chỉ có chính ủy Tống là tới cùng bọn họ. Nhưng mà lúc này chính ủy Tống không muốn đưa bọn họ tới căn tin, vậy chẳng phải là....
Bọn họ lại thành tứ cố vô thân rồi sao.
“Chính ủy Tống....” Trần Chí Cương vừa mới mở miệng.
Tống Vệ Quốc lập tức hô vào trong văn phòng: “Tiểu Trương, cậu có nghe tôi đang nói gì không vậy?”
Tiểu Trương ở trong văn phòng vội trả lời: “Chính ủy Tống, tôi tới đây.”
Lúc này sư trưởng Lôi cũng nhận thấy có gì đó không đúng, ông ấy đứng lên, bước từng bước thong thả trong văn phòng.
“Cậu vừa mới nói có chuyện gì vậy?”
Tiểu Trương bày ra vẻ mặt đau khổ nói: “Mấy chuyên gia này muốn tìm tới lãnh đạo để cáo trạng. Ngài mới phản ứng lại như vừa rồi, nên bọn họ từ bỏ ý định rồi.”
Sư trưởng Lôi không khỏi kinh ngạc, sau đó lại nói với ra bên ngoài: “Tống Vệ Quốc, cậu xem mà giải quyết đi, cứ hễ có người đi tới hải đảo của chúng ta đều phải dựa vào quy củ mà sống, ai dám vi phạm quy củ thì đều sẽ bị xử phạt theo luật pháp của quân đội!”
Lúc nói đến mấy chữ xử phạt theo luật pháp của quân đội, sư trưởng Lôi lập tức vỗ tay xuống bàn.
Cả căn phòng lập tức chấn động theo.
Làm chấn động cả đến những người bên ngoài, bọn họ theo bản năng mà rụt bả vai, sợ run cả người.
Tống Vệ Quốc nghe được mệnh lệnh này thì lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, nâng tay lên: “Các vị à, mời đi cho, đừng khiến tôi phải khó xử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận