Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 463:

Nghe được lời này, tất cả mọi người trong nhóm chuyên gia đều nhìn về Trần Chí Cương.
Trần Chí Cương sờ vào khuôn mặt vừa đẹp trai vừa anh tuấn của mình: “Nhìn tôi làm cái gì? Lẽ nào chưa nhìn thấy người đẹp trai bao giờ sao?”
Giáo sư Từ lắc đầu: “Không phải, tôi đang nghĩ, nếu như quân đội không giải quyết được chuyện này với người dân…” Giáo sư Từ ngừng một lúc, tựa như đang đánh giá: “Tôi nên giao cậu ra như thế nào?”
Trần Chí Cương: “???”
Thầy à? Thầy giáo đáng kính à?
Bên ngoài.
Trời đã bắt đầu rạng sáng.
Chu Trung Phong tiến vào rừng cao su cả đêm, cuối cùng cũng thấy được nơi không ít người già và trẻ nhỏ đang ngồi nằm ở dưới mặt đất trong rừng cao su.
Bọn họ chỉ đắp trên người ít rơm rạ mà thôi.
Những người này ngủ thẳng người, đầu hợp với chân, vây quanh nửa vòng của rừng cao su, tương đương với việc hoàn toàn chặn hết đường đi vào rừng cao su của quân đội rồi.
Chu Trung Phong cầm đèn pin ở trong tay, vừa thấy cảnh này, sắc mặt nhất thời phát lạnh.
Đây là đang lấy trẻ em cùng với người già ra để đặt cược sao.
Cứ ngủ như vậy, người già cùng với trẻ nhỏ không sinh bệnh mới là lạ.
Dù ở hải đảo ban ngày thường nóng đến chết người, nhưng ban đêm nhiệt độ có thể giảm đến ba lần.
Đợi đến đêm, sương sớm thủy triều đều rất nặng, cứ ngủ như vậy vài ngày, người già với trẻ nhỏ sợ là sẽ không có ai chịu nổi.
Lúc Chu Trung Phong cùng với đội trưởng Na đi tới, người già ôm trẻ nhỏ vốn đang ngủ gật, vừa nghe được động tĩnh lập tức mở to mắt nhìn bọn họ.
Dưới ánh trăng sáng chiếu trên khuôn mặt bọn họ, mỗi ánh mắt đều mang theo vẻ chờ đợi.
“Quân nhân à, mấy người cho chúng tôi một con đường sống đi!” Thanh âm đều mang theo vài phần cầu xin.
Rừng cao su là nơi kiếm ăn duy nhất của bọn họ, nếu như để cho quân đội chiếm lấy rồi, bọn họ chỉ có thể đi đến bước đường chết đói mà thôi.
Chu Trung Phong hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, không nhìn vào những ánh mắt mong đợi kia nữa.
Anh thấp giọng mà giải thích: “Đồng hương, quân đội chúng tôi tiếp nhận rừng cao su tuyệt đối không phải là vì muốn độc chiếm, mà là vì muốn mọi người cùng nhau làm giàu phát triển.”
Mấy người già kia lắc đầu, nói thì dễ nghe lắm.
Nhưng sự thật thế nào thì ai mà biết được?
Nếu như bọn họ giao đi rừng cao su của mình rồi, đối phương sau đó hoàn toàn mặc kệ bọn họ luôn, vậy thì bọn họ khóc cũng không biết đường mà khóc.
Người già nhắm mắt lại, ôm mấy đứa nhỏ vào trong lòng, bắt đầu tịnh tâm lại.
Không để ý gì tới thanh âm của người ngoài nữa.
Chu Trung Phong cùng với đội trưởng Na quay qua nhìn nhau, đều nhìn ra được vấn đề đang rất khó để giải quyết.
Cuối cùng sau khi tìm một vòng cũng tìm ra được chỗ ở của tộc trưởng Lê.
Nhà ở bên này vẫn duy trì theo cách thức truyền thống, tất cả đều là gian nhà cỏ tranh mùa đông thì ấm, mùa hè thì lạnh, từng căn nhà cỏ tranh san sát nhau, dưới ánh trăng sáng nhìn như thể được phủ thêm một tầng ngân sa, cùng với tiếng ếch kêu dưới những cây chuối, có một cảm giác như đang ở chốn bồng lai vậy.
Nhưng mà lúc này đây chẳng có ai có tâm trí để thưởng thức cảnh đẹp này hết.
Chu Trung Phong trực tiếp đi đến căn nhà lớn nhất, anh gõ gõ cửa: “Tộc trưởng Lê, là tôi, là Chu Trung Phong đây.”
Sau một lúc lâu, trong phòng một truyền ra âm thanh: “Tộc trưởng của chúng tôi không có ở nhà, quay về đi, lần sau lại đến tìm.”
Đây chẳng qua chỉ là cái cớ để đuổi người mà thôi, nhưng hai người Chu Trung Phong lại không hề phá cửa để đi vào.
Anh cùng với đội trưởng Na liếc mắt nhìn nhau: “Vậy tộc trưởng Lê có nói khi nào thì quay về không?”
Bên trong phòng im lặng một hồi lâu: “Không có, mấy người đi đi, đừng tìm tới chúng tôi nữa.”
“Mấy người với mấy chuyên gia kia đều không phải dạng tốt đẹp gì.”
Dứt lời, còn ném một cái bình vào cửa, kêu phịch một tiếng.
Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng ném đồ vang lên vô cùng chói tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận