Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 466:

“Vậy được rồi, cứ dựa theo biện pháp này mà giải quyết.”
“Tan họp, có tình huống gì thì báo cáo lại.”
Sáu giờ sáng.
Tất cả mọi người tan họp.
Mọi người ồ ập nối đuôi nhau mà đi ra khỏi văn phòng.
Không ai ngờ rằng, tình huống như vậy cũng tiếp diễn ba ngày rồi.
Suốt ba ngày, người già và trẻ nhỏ vây quanh rừng cao su ba ngày, ban đầu mặt mũi ai nấy cũng sáng láng, nhưng lúc này đây mặt mũi lập tức trở nên xanh xao.
Nhưng bọn họ vẫn phải đau khổ mà kiên trì.
Từ ban ngày cho đến tận đêm, thậm chí còn tổ chức thay ca mà hành động, duy trì vây quanh rừng cao su.
Bên quân đội ngoài việc để cho bốn mắt thay ca mà theo dõi ra thì không có phản ứng gì hết.
Tộc trưởng Lê đã bị đẩy đến giới hạn rồi, ông ấy liên tục hỏi cấp dưới của mình: Lão Lục, quân đội hôm nay có phái người đến không?”
Lão Lục của thực chính là điển hình cho người dân sống trên đảo, tiếp xúc với ánh mặt trời trong thời gian dài, khiến cho khuôn mặt ông ấy có chút đen, nghe thấy tộc trưởng Lê hỏi vậy thì lập tức lắc đầu: “Không có, chỉ phái người tới quan sát rừng cao su cùng với nơi ở của chúng ta mà thôi.”
“Từ đêm mà phó đoàn Chu cùng với đội trưởng Na rời đi, chưa từng thấy ai trong quân đội quay lại đây hết.”
“Ngoài hai người quan sát là bốn mắt cùng với Hầu Tử, những người còn lại chưa có ai tới đây hết.”
Nghe như vậy, tộc trưởng Lê thực sự là có chút sốt ruột, ông ấy đưa tay lên sờ khăn trùm trên đầu mình, sau một hồi lâu mới nói: “Không hợp lý chút nào!”
Quân đội cùng với nhóm chuyên gia vẫn luôn phải tiến vào rừng cao su để nghiên cứu trong thời gian gấp rút.
Sao bọn họ vẫn có thể tiếp tục nhẫn nhịn được chứ?
Ba ngày liền không hề đến liên hệ với bọn họ.
Quân đội không nhẽ không hề sốt ruột sao?
“Vậy tộc trưởng, chúng ta nên làm gì tiếp theo bây giờ?”
Răng Nanh ở bên cạnh Lão Lục hỏi, không giống với bộ dạng gầy nhỏ của Lão Lục, bộ dạng cậu ta cao khỏe, có chút cao lớn, nhìn trông vô cùng khôi ngô.
Tộc trưởng Lê sờ sờ bộ râu của mình, ông ấy trầm tư một lát: “Đợi thêm nửa ngày nữa, nếu như bọn họ không đến, chúng ta sẽ cùng đi tìm người truyền lời, gọi phó đoàn Chu tới một chuyến.....”
Lúc này Lão Lục cùng với Răng Nanh đều cảm thấy kỳ quái: “Tộc trưởng, vế sau, sao ngài lại gọi phó đoàn Chu tới làm gì?”
Tộc trưởng Lê không nói ra suy tính của mình, chỉ trừng mắt liếc bọn họ một cái: “Sao? Tộc trưởng như tôi làm gì cũng phải báo cáo rõ ràng với mấy người sao?”
Lời này khiến cho Lão Lục cùng với Răng Nanh cũng phải im lặng không biết nói gì.
Qua một hồi lâu, Răng Nanh mới mở miệng nói: “Tộc trưởng, cháu đã xây xong nhà rồi, khi nào thì ngài gả Lệ Mai cho cháu vậy?”
Tất cả mấy thanh niên trẻ tuổi ở trong tộc, không có ai là không thương nhớ Lệ Mai, Lê Lệ Mai không những là một cô gái xinh đẹp, mà còn vô cùng có gia thế, cô ấy là con gái của tộc trưởng Lê.
Chỉ riêng điểm này thôi, không ai là không muốn cưới Lệ Mai hết.
Dù sao thì cưới được Lệ Mai không những là cưới được cô gái xinh đẹp trong tộc, mà còn có được một cha vợ là tộc trưởng.
Có người con trai nào mà không nghĩ như vậy đâu? Có vợ đẹp, còn có cha vợ quyền thế!
Tộc trưởng Lê nhíu mày lại, nói cho có lệ: “Để xem biểu hiện của mấy người như thế nào.”
Ông ấy không hề nói ra tính toán của mình.
Lê Lệ Mai ở bên ngoài nghe lén được mấy lời này, lập tức giận đến giậm chân, vừa giậm chân đã khiến cho mấy người trong phòng phải chú ý đến.
“Ai đang ở bên ngoài đó?” Tộc trưởng Lê quát lớn một tiếng.
Hổ Tử cùng với Lão Lục mắt sáng, nhìn thấy một mảnh quần áo rực rỡ bên ngoài: “Hình như là váy của Lệ Mai…”
“Tộc trưởng, chúng ta cùng đi ra ngoài xem.”
Dứt lời, còn chưa đợi tộc trưởng Lê đồng ý, hai người bọn họ đã chạy đi không thấy người đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận