Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 470:

Hô xong ba câu này, nỗi kìm nén bao lâu nay của Lê Lệ Mai dường như được tiêu tán hết.
Hốc mắt cô ấy hồng hồng, nhịn không được mà kéo tay Khương Thư Lan, kích động nói: “Chị à, cảm ơn chị, cảm ơn chị.”
Cảm ơn chị vì đã cho em thấy được một thế giới rất khác.
Một thế giới mà không phải tất cả phụ nữ đều phải lập gia đình, thế giới mà phụ nữ không hề kém cạnh gì so với đàn ông, thậm chí còn có thế giới mà phụ nữ còn tài giỏi hơn cả đàn ông.
Hóa ra không phải do cô ấy sai, mà là do người khác không ủng hộ cô ấy, không hiểu được cô ấy.
Mãi đến khi gặp được người có thể hiểu được cô ấy, hơn nữa còn là người có thể soi sáng giúp tìm ra phương hướng cho cô ấy.
Khương Thư Lan chưa biết rốt cuộc bản thân đã làm ra chuyện gì rồi.
Cô được đối phương cảm ơn, cũng không biết là vì sao.
Giờ khắc này đây, cô vậy mà cũng chỉ có thể cảm nhận được tâm tình của Lê Lệ Mai.
Cảm giác phóng thích, cảm giác được tự do, cảm giác được vùng vẫy thoát khỏi gông xiềng, tự mình thanh tỉnh sau cơn mê mang.
Chung quy lại là lúc này đây, đã tìm ra được con đường đúng đắn của bản thân rồi.
Tựa như một ánh sáng le lói chiếu vào màn đêm, tuy rằng rất nhỏ, nhưng cũng đủ để soi sáng được đường đi mà cô ấy muốn đi.
Khương Thư Lan cũng không nghĩ rằng kết hôn là con đường duy nhất của phụ nữ.
Thậm chí bản thân cô sau khi trải qua những ngày tháng hôn nhân không quá tệ, nhìn hình ảnh mà Lê Lệ Mai miêu tả, vậy mà lại có chút mong muốn được như vậy.
Tự do, vô lo vô nghĩ, sống cho chính bản thân mình, sống cho sự nghiệp.
Cuộc sống như vậy, thực sự rất cực khổ.
Chỉ là Khương Thư Lan không có được dũng khí đó, hoặc có thể nói là cô chưa từng được thức tỉnh như vậy.
Mà Lê Lệ Mai sớm đã thức tỉnh rồi, hơn nữa nếu đã quyết định như vậy rồi, dù con đường này có khó khăn đến đâu, cô ấy vẫn sẽ tiếp tục kiên trì.
Nghĩ đến đây, Khương Thư Lan đưa tay ra xoa xoa hốc mắt đỏ bừng của Lê Lệ Mai, thương tiếc nói: “Mấy năm nay quả thực quá khổ sở rồi đúng không?”
Lê Lệ Mai thực sự cứng người lại rồi, giọt lệ tuôn ra, rơi xuống từng giọt từng giọt.
Cô ấy như đứa nhỏ bị mắng oan, kể ra nỗi uất ức cùng với khổ sở mấy năm nay của mình.
“Mấy chị em bạn bè của em đều mắng em là kẻ điên, là kẻ quái dị, bị thần kinh, bọn họ nói rằng không có người phụ nữ nào mà không phải lấy chồng hết.”
“Mẹ của em nữa, bà ấy cũng mắng em, bà ấy nói sớm biết em có suy nghĩ như vậy thì năm đó đẻ em ra đã bóp chết em cho xong rồi, xong hết mọi chuyện, không để cho em đi nói linh tinh dọa người.”
“Cha của em thì.....” Cô ấy trầm mặc nói: “Cha của em tuy rằng thương em, nhưng ông ấy chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của em, luôn muốn bán em đi vì mục đích thu được lợi.”
Nói đến đây, Lê Lệ Mai ngừng lại, cô ấy ngẩng đầu, giọt nước mắt nặng nề tuôn ra rồi rơi xuống: “Chị à, nhiều năm như vậy rồi chỉ có chị mới có suy nghĩ đúng đắn đối với em.”
Hóa ra việc cô ấy không muốn lập gia đình cũng không có gì là sai hết.
Cô ấy không phải kẻ điên, không phải kẻ quái dị, lại càng không phải là bị bệnh thần kinh.
Khương Thư Lan lau nước mắt cho cô, ngữ khí nghiêm túc nói: “Cứ sống theo cách mà em muốn, chỉ cần sau này về già không hối hận là được.”
“Kết hôn có thể sẽ rất mệt mỏi, nhưng khi về già còn có con cháu, không kết hôn có thể sống thoải mái nửa đời, nhưng lúc lâm chung sẽ vô cùng cô độc, không có cuộc đời nào là hoàn hảo một trăm phần trăm hết, còn phải xem em định cân nhắc lựa chọn thế nào đã.”
Lê Lệ Mai nhớ kỹ từng lời của Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan không hề biết rằng từng câu nói của cô đều giống như mầm mống vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận