Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 474:

Mười một giờ cô còn phải tới căn tin để đi làm kia mà.
“Nấu món gì vậy?” Anh thấp giọng hỏi.
Khương Thư Lan lật vải ra, nhẹ giọng nói: “Là bánh bao nhân thịt miến, vẫn còn ấm đó, anh có muốn ăn không?”
Gần mười giờ mới bắt đầu làm, đến giờ vẫn chưa đầy một tiếng.
Chu Trung Phong nhìn chiếc bánh bao nóng hôi hổi kia, tâm tư anh lập tức mềm nhũn ra đến rối tinh rối mù, giống như ở ngoài bôn ba nhiều ngày bất chợt tìm được một điểm dừng chân vậy.
Chu Trung Phong nhận lấy bánh bao, ngữ khí ôn hòa: “Đúng lúc anh đang đói bụng, mấy hôm nay bận rộn quá, ăn uống không được đàng hoàng cho lắm.”
Nói xong lập tức cầm bánh lên ăn từng miếng từng miếng một.
Bánh bao thịt miến thực sự rất ngon, vỏ bánh bao mềm mềm, nhân thịt còn mang theo ít nước thịt vô cùng thơm, miến cũng mềm, cắn một miếng là có thể cảm nhận được những hương vị khác nhau.
Thấy anh ăn vô cùng ngon lành, Khương Thư Lan nhịn không được mà nở nụ cười, nói: “Cho dù là bận thì anh cũng phải để ý đến sức khỏe đó.”
Ánh mắt Chu Trung Phong hiện lên một ý cười ôn nhu: “Được rồi, tôi biết rồi thưa nữ quản gia.”
Nghe được câu này, Khương Thư Lan không khỏi đỏ hết mặt lên.
Chu Trung Phong ăn một lúc ba cái, đếm qua số bánh bao ở bên trong, hỏi: “Em có để lại ở nhà không?”
Khương Thư Lan gật đầu: “Em để lại sáu cái.”
“Để anh mang số bánh này qua bên kia nhé?” Chu Trung Phong đưa tay chỉ về đám người đội trưởng Na kia, có đội trưởng Na, chính ủy Tống, Hầu Tử, bốn mắt, còn có giáo sư Từ nữa.
Mấy ngày nay, hai bên đã giằng co rất nhiều. Tất cả mọi người đều không được ăn no ngủ kỹ.
Khương Thư Lan vô cùng phóng khoáng, thoải mái nói: “Cầm đi!”
“Thư Lan, cảm ơn em.”
Nếu như không phải do lúc này không thích hợp cho lắm, Chu Trung Phong đã ôm lấy Khương Thư Lan rồi, ôm đến mức nhấc bổng lên không trung được luôn rồi.
Cảm giác có thích cũng không đủ vậy.
Khương Thư Lan mím môi, thúc giục: “Người một nhà không cần nói như vậy, anh mau đi đi.”
Nhìn Chu Trung Phong đi tới đó, Khương Thư Lan lúc này mới định quay về.
Ở một bên khác.
Đợi sau khi Chu Trung Phong đi qua đó, giáo sư Từ cùng với Trần Chí Cương đồng loạt nhìn qua, hỏi: “Vị đồng chí kia là?”
Chu Trung Phong: “Vợ của tôi.” Ngữ khí đầy kiêu ngạo.
Ngừng một lúc, anh đưa chiếc giỏ qua: “Vợ của tôi đưa cơm qua, mau nếm thử chút đi.”
Ngữ khí vẫn có chút gì đó lạnh lùng như cũ, nhưng âm cuối có hơi cao lên, tựa như đang rất cao ngạo vậy!
Lúc này mọi người quay mặt qua nhìn nhau.
Đội trưởng Na là hàng xóm của Chu Trung Phong là người hiểu rõ tay nghề nấu ăn của Khương Thư Lan nhất, lúc này không chút khách khí mà trực tiếp đưa tay ra xoa xoa vào quần rồi cầm một chiếc bánh bao thịt lên.
Trực tiếp cho lên miệng ăn.
Mấy ngày nay đều phải ăn lương khô để chống đói, miệng đã nhạt đi không ít.
Sau khi cắn được một miếng, đội trưởng Na lại theo bản năng lấy ra một chiếc nữa, nhưng bị Chu Trung Phong ngăn lại: “Mỗi người một cái thôi, không được ăn nhiều hơn.”
Đội trưởng Na nghe vậy thì vô cùng tiếc nuối.
Những người ở bên cạnh cũng phản ứng lại, mỗi người lấy một cái ra ăn, đợi cho đến miệng thì đều có cùng một phản ứng với đội trưởng Na.
Nếu có thể ăn thêm cái nữa thì tốt rồi.
Nhưng lúc bọn họ nhìn qua, chiếc giỏ đựng bánh bao đã bị Chu Trung Phong đắp vải lên rồi.
“Hết rồi.”
Mọi người: “...”
Chỉ có thể cầm chiếc bánh bao ở trong tay, ăn nhấm nháp từng miếng một, vừa ăn vừa không khỏi ngưỡng mộ.
Nhất là đội trưởng Na cùng với chính ủy Tống, đều là những người có gia đình rồi, sao vợ của bọn họ lại không nghĩ, bọn họ ở bên ngoài cực khổ đáng thương đến nhường nào.
Mang đồ ăn đến cho bọn họ, đồ ăn ngon thật ngon để cải thiện bữa ăn đi chứ?
“Tiểu Khương nhà cậu đối xử với cậu tốt thật đó, cái gì cũng nhớ đến cậu.”
Hầu Tử cùng với bốn mắt cũng phải gật đầu theo: “Chị ấy đối xử với phó đoàn thực sự rất tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận