Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 479:

Đấy mới chính là biện pháp thỏa hiệp tốt nhất.
Khả năng tùy cơ ứng biến này, tộc trưởng Lê dường như đã phải tôi luyện rất nhiều.
Nhưng mà sau khi Răng Nanh cùng với Lão Lục rời khỏi đây rồi.
Tộc trưởng Lê lại quay qua nhìn về phía Nam, nghiêm túc mà quỳ xuống lạy: “Quan Âm Nương Nương, tín đồ cũng là vì hạnh phúc của con gái mà thôi, vì tương lai phát triển của tộc, lúc này mới hy sinh cái tôi vì tập thể, xin Quan Âm Nương Nương đừng trách cứ.”
Dứt lời, ông ta cung kính mà cúi đầu lạy ba lạy. Lạy xong thì đứng dậy mà phủi hết bụi trên người mình đi.
Đi ra bên ngoài.
Ở bên ngoài.
Mấy người Chu Trung Phong sau khi tiến vào vị trí của tộc họ Lê rồi liền quan sát xung quanh.
Vào ban ngày, mấy gian nhà tranh của tộc họ Lê lại càng rõ ràng hơn, trước mỗi căn nhà đều có một bụi chuối, lá cây xanh biếc to lớn, còn có chút phản quang lại khi ánh mặt trời chiếu vào.
Gió thổi qua, lá cây lắc lư phát ra tiếng kêu vi vu, tựa như đang im lặng mà nghênh đón người ta đi vào.
Giáo sư Từ lần đầu được tới một nơi như vậy, lập tức cảm thán một câu: “Nơi này rất thích hợp để sinh sống, quang cảnh xung quanh rất đẹp.”
Vừa tiến vào đã có cảm giác vô cùng yên bình.
Chu Trung Phong, đội trưởng Na cùng với chính ủy Tống đều đồng loạt nhìn về phía giáo sư Từ.
Ánh mắt vô cùng kỳ quái.
“Sao vậy? Tôi nói sai gì sao?” Giáo sư Từ có chút ngạc nhiên mà hỏi.
Mấy người Chu Trung Phong đều lắc đầu không nói gì hết.
Tộc họ Lê khá đoàn kết và lợi hại, hơn nữa bọn họ vẫn có thiên hướng sống theo kiểu truyền thống, đừng nói có thể bình tĩnh, đợi tiếp xúc được một lát, không đánh nhau đã là may rồi.
Giáo sư Từ vẫn chưa nhận ra được điều này.
Lão Lục từ phía xa chạy lại, sớm đã thấy được bọn họ, lập tức chạy ra đón: “Tộc trưởng của chúng tôi nói muốn mời tất cả mọi người cùng đi vào!”
Nghe được lời này, mấy người Chu Trung Phong không khỏi ngạc nhiên, vốn dĩ ban đầu nghe được tin thì là tộc trưởng Lê chỉ cho mời một mình Chu Trung Phong mà thôi.
Nhưng Chu Trung Phong cũng rất nhanh đã phản ứng lại: “Được.”
“Phiền anh dẫn đường.” Chính ủy Tống nói.
Lão Lục ừ một tiếng, ánh mắt lúc nhìn thấy giáo sư Từ cùng với Trần Chí Cương còn có chút chán ghét, nhưng ngay sau đó đã lập tức thu hồi ánh mắt.
Mười phút sau.
Phòng khách, nhìn qua thì thấy rất dễ nghe, nhưng thực ra cũng chỉ là một gian nhà tranh mà thôi, bên trong không có người ở, mà bày biện hơn mười cái ghế dựa, cùng với một cái bàn.
Nơi này rõ ràng là nơi mà tộc họ Lê hay họp với nhau.
Chu Trung Phong theo bản năng nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó trao đổi bằng ánh mắt với chính ủy Tống cùng với đội trưởng Na.
Bên trong phòng khách, tộc trưởng Lê đang đợi ở bên trong rồi, lúc nghe thấy tiếng bước chân, ông ta liền chủ động đứng lên, tiếp đón: “Phó đoàn Chu, đội trưởng Na, chính ủy Tống.”
Lúc nhìn thấy giáo sư Từ cùng với Trần Chí Cương, ánh mắt ông ta ngưng lại, chỉ thoáng gật đầu nhẹ chứ không hề chào hỏi.
Mấy người Chu Trung Phong gật đầu rồi chào một tiếng: “Tộc trưởng Lê.”
Sau đó cả đoàn người ngồi xuống, ghế dựa của tộc trưởng Lê là dùng trúc để đan thành, có chỗ để tựa lưng, ngồi xuống rất êm, ngồi lên cũng rất mát mẻ.
Lúc ngồi xuống ghế, Chu Trung Phong lại có một suy nghĩ, Thư Lan chắc chắn sẽ rất thích loại ghế này.
Chỉ là sau khi đột nhiên có suy nghĩ này, Chu Trung Phong lập tức tập trung để ý vào những chiếc ghế.
Ghế tre hơi thấp, đôi chân dài của Chu Trung Phong không có cách nào để duỗi ra hết được, hơi co quắp lại, trong căn phòng chật hẹp này, nhìn anh lại càng thêm bức người.
Tộc trưởng Lê đánh giá qua một hồi, không khỏi hơi gật đầu, phó đoàn Chu ngoại hình đẹp, có năng lực, người như vậy rất thích hợp để làm con rể ông ta.
Có điều, thứ khiến tộc trưởng Lê ngạc nhiên là, ngoài lúc mới tiến vào rồi chào hỏi nhau thì Chu Trung Phong cùng với những người khác không hề nói thêm gì nữa hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận