Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 489:

“Đứa con trai giống cha đến bảy tám phần của quả phụ Tiểu kia, mẹ cũng không phải không biết đó chứ?”
Lê Lệ Mai ngồi xổm xuống định đỡ mẹ mình dậy: “Mẹ, đừng tự lừa dối bản thân nữa.”
Mẹ Lê thực sự nhịn không nổi nữa, tát vào mặt của Lê Lệ Mai.
Lê Lệ Mai vốn có thể né tránh được, nhưng cô ấy vẫn cứ vậy mà chấp nhận cái tát kia.
Sau đó giọng nói của cô ấy đầy bình tĩnh: “Răng Nanh, mau dẫn mẹ của tôi ra khỏi đây đi.”
Răng Nanh không nhúc nhích, anh ấy thích Lệ Mai nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ nghĩ Lệ Mai còn có một mặt như vậy.
Bụng dạ vô cùng nham hiểm ngoan độc.
Lê Lệ Mai nhìn Răng Nanh: “Nếu như anh không muốn bị quân đội bắt đi cùng, tôi đề nghị anh dẫn mẹ tôi tới phòng chứa củi đi.”
Răng Nanh nhanh chóng hoàn hồn, lúc này Lệ Mai đã có được sự ủng hộ của người trong quân đội rồi.
Bọn họ chẳng thể làm gì được nữa.
Răng Nanh nhanh chóng phản ứng lại, nói một tiếng vâng, sau đó nói một câu xin lỗi với mẹ Lê: “Đường đột quá.”
Sau đó đưa mẹ Lê đi ra khỏi đó.
Mẹ Lê vẫn đanh mắng nhiếc, ngôn ngữ của bà ta đầy sự ô uế vô cùng khó nghe, dùng những từ ngữ ác độc nhất trên đời này để nguyền rủa con gái của mình.
Bà ta lúc này đây không hề giống một người mẹ mà giống một kẻ thù hơn.
Kẻ thù của Lê Lệ Mai.
Khương Thư Lan có chút lo lắng, cô tiến đến nắm tay của Lê Lệ Mai, tay của cô ấy đang lạnh đến thấu xương, cũng không bình tĩnh được như vẻ bề ngoài hiện tại.
Dù sao thì Lê Lệ Mai cũng mới chỉ có mười tám tuổi mà thôi. Bản thân cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ.
Lê Lệ Mai cười trừ nói: “Em không sao đâu chị Thư Lan.”
Sau đó cô ấy lấy lại tinh thần, chờ đợi mấy người Chu Trung Phong đi thu thập bằng chứng.
Nửa tiếng sau.
Mấy người Chu Trung Phong người thì cầm sổ sách, người thì dẫn theo quản phụ Tiểu, cùng với một đứa bé trai năm tuổi.
Tất cả người già và trẻ nhỏ ở trong thôn đều đi tới rừng cao su hết, chỉ có duy nhất đứa nhỏ này là ngoại lệ.
Cùng với một ông lão bị mù.
Sau khi dẫn được những người này tới.
Mặt của tộc trưởng Lê hoàn toàn trắng lại rồi, ông ta đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất, chỉ tay về phía Lê Lệ Mai: “Mày.... Mày sớm đã có tính toán rồi sao?”
Mấy chứng cứ này không phải một sớm một chiều là có thể chuẩn bị được.
Lê Lệ Mai bình tĩnh mà cười: “Cũng không sớm lắm, mới ba năm trước mà thôi.”
“Cha, cha xem những người này đã đủ để hạ gục cha chưa?”
Sự bình tĩnh đến tận cùng, ngược lại lại khiến cho người ta không khỏi sợ hãi.
Tộc trưởng Lê cười lạnh một tiếng: “Xem ra tao đã nhìn nhầm rồi, tao vẫn cho rằng mày cho dù có là người thông minh nhất đi nữa thì cũng chỉ là một đứa con gái thôi, không thể làm được gì hết, hóa ra lúc đó tao đã nhìn nhầm rồi!”
Một câu nhìn nhầm kia ông ta lặp lại tới hai lần.
Nhiêu đó đủ để cho thấy Lê Lệ Mai khiến ông ta chấn động đến mức nào.
Mười tám năm, coi như là lần đầu ông ta nhận ra được chuyện này.
Đứa bé gái luôn làm nũng trên đùi ông ta, biết che nắng cho ông ta, biết hái một rổ mơ về cho ông ta, vào sinh nhật của ông ta còn biết đan cho ông ta một vòng hoa đẹp nhất.
Lúc ông ta bị đối thủ khi dễ, cô ấy tựa như một con thú nhỏ mà tiến đến cắn vào chân đối thủ.
Cũng chỉ là vì muốn báo thù cho cha mình.
Hình ảnh tình cha con của ngày xưa liên tục hiện ra trong đầu của tộc trưởng Lê.
Cuối cùng thì hình ảnh đó dừng lại với một khuôn mặt lạnh lùng, lãnh khốc ở trước mặt.
Con gái nhỏ của ông ta, cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.
Trưởng thành đến mức có thể phụ được cả cha ruột mình.
“Tôi vẫn luôn là như vậy, từ trước đến giờ chưa từng thay đổi, những điều tôi đã chuẩn bị kia, còn chưa định tính toán dùng đến.”
Lê Lệ Mai nhìn người cha đầu đã bạc đi của mình, thanh âm cô ấy đầy nặng nề: “Nhưng cha à, chính cha là người đã ép con gái phải làm đến mức này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận