Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 492:

So với Tiểu Lục, cậu ấy được giữ lại bên cạnh Lệ Mai để làm việc đã là rất may mắn rồi.
Khương Thư Lan có hơi lo lắng: “Sợ rằng những người này không dễ đối phó.”
Chỉ cần nghe những thân phận đó thôi đã đủ ép chết người khác.
Đừng nói tới, đàn ông trên hải đảo này trời sinh đã có chủ nghĩa đàn ông và xem thường phụ nữ.
Cô sợ sau này Lệ Mai sẽ có hơi trắc trở.
Lê Lệ Mai cười gian xảo: “Chị Thư Lan, chị cứ chờ xem em thu phục bọn họ như thế nào đi.”
Hầu Tử và bốn mắt ở bên cạnh liếc nhìn nhau một cái, bọn họ đều có phần lo lắng, nhưng may thay Lê Lệ Mai là nữ đồng chí, nếu là nam đồng chí, chẳng phải đỉnh đầu phó đoàn nhà bọn họ đã xanh mướt rồi sao.
Quan trọng là Lê Lệ Mai còn biết làm cho chị dâu vui vẻ. Phó đoàn cũng chưa làm được như cô ấy!
Cũng may Lê Lệ Mai là một nữ đồng chí, hai người không ngừng cảm thấy may mắn.
Nhưng mà hai người còn chưa cảm thấy may mắn xong. Lê Lệ Mai đã điểm danh bọn họ: “Hai người đi với tôi.”
Lê Lệ Mai nói xong, cô ấy còn không quên dặn dò Khương Thư Lan: “Chị Thư Lan, chị cứ ăn tự nhiên, ăn hết thì lại để cho Hầu Tử đi hái.”
Viên đạn bọc đường này, ai mà chịu nổi được chứ?
Dù sao Hầu Tử và bốn mắt tự cảm thấy, nếu có một nữ đồng chí đối xử với bọn họ như vậy, bọn họ sẽ không chịu nổi.
Thật ra Khương Thư Lan cũng không khác bọn họ lắm: “Em đi nhanh đi.” Cô thúc giục.
“Được…”
Chờ ra khỏi cửa, Hầu Tử trố mắt nhìn người trước mặt.
Vẻ mặt của nữ đồng chí này đã thay đổi, thật sự chỉ trong nháy mắt, dáng vẻ tinh nghịch cười khanh khách đã không thấy đâu.
Cô ấy lập tức biến thành một kẻ lạnh lùng tàn khốc.
“Ông cả của tôi ở hai gian phòng kia, ông hai tôi ở ba gian phòng song song, bác Ba và chú Tư ở tòa nhà tranh phía trước, chị Hồng kết toán sổ sách ở…” Lê Lệ Mai chỉ vào nhà tranh nhiều hoa tử đằng nhất ở kia: “Đặt ở nhà chính năm đấu quầy bên trong.”
“Phòng ở của từng người bọn họ, hai người nhớ kỹ chưa?” Lê Lệ Mai hỏi.
Hầu Tử và bốn mắt có hơi khó hiểu, nhưng họ vẫn gật gật đầu.
“Vậy được rồi, tôi sẽ dẫn dụ bọn họ đi, hai người vào trong trộm đồ nhé.”
Hả hả? Trộm… Trộm đồ sao?
Cô ấy kêu bọn họ ra riêng là vì muốn trộm đồ ư?
Hầu Tử và bốn mắt đều trợn tròn mắt.
“Sao? Không nghe rõ à?” Lê Lệ Mai nhíu mày, sao những người trong quân đội này nhìn có vẻ ngu ngốc như vậy, một nửa sự thông minh của chị Thư Lan cũng không có.
“Không phải, cô kêu chúng tôi ra đây, chính là vì để chúng tôi đi trộm đồ à?”
“Chứ sao nữa?”
“Vậy vì sao lúc ở trong phòng cô không nói luôn mà phải vòng xa như vậy, thái dương cũng phơi nắng được mười phút rồi.”
Lê Lệ Mai tỏ vẻ tất nhiên: “Tất nhiên không thể để chị Thư Lan của tôi biết rằng tôi để mấy người đi trộm đồ rồi.”
Cô ấy ở trong mắt Khương Thư Lan, chính là tiểu thiên sứ đấy.
Sao tiểu thiên sứ có thể làm chuyện xấu được? Chuyện xấu dĩ nhiên phải để người khác làm rồi!
Hầu Tử: “…”
Bốn mắt: “…”
Phó đoàn gặp nguy rồi.
Một người xinh đẹp như vậy, còn biết nói ngọt, còn biết cưng chiều phụ nữ, phó đoàn thật sự tranh không nổi mất!
Mười phút sau, lúc Hầu Tử và bốn mắt mở cửa sổ đi vào trộm đồ, bọn họ còn nghe Lê Lệ Mai ở bên ngoài luyên thuyên, hai người không khỏi sờ sờ mặt: “Miệng của người phụ nữ này, đúng là gạt quỷ mà.”
Cái gì mà ông Cả, trong mọi người tôi kính trọng ngài nhất, tôi biết ngài và cha tôi không phải người chung một đường, nhiều năm như vậy, ngài làm việc cho cha tôi, thật sự đã để ngài uất ức nhiều rồi.
Ông Hai, ngài cũng vậy, một vũng nước trong như ngài cũng bị cha tôi vấy đen, người sai không phải ngài, có sai thì cũng là do cha tôi sai.
Bác Ba, bác đang nói gì vậy, đứa cháu gái này sao có thể bắt bác chứ?? Cháu làm như vậy không phải sẽ rất bất hiếu sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận