Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 497:

Nụ cười của Lê Lệ Mai có chút lạnh lẽo: “Nếu chị không phối hợp, tôi không ngại đưa chị đi đoàn tụ với cha tôi ngay lập tức, còn có đứa con trai bảo bối của chị nữa, chắc thợ rèn kia vẫn chưa biết sự thật nhỉ?”
Sau khi nghe thấy Lệ Mai nói xong câu này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Mọi người còn chưa tỉnh táo từ sự thật chị Hồng và tộc trưởng Lê gian díu với nhau. Lúc này còn được cho biết, đứa con trai mà thợ rèn yêu thương nhất, lại là con của tộc trưởng Lê sao?
Đây không phải là nuôi con của người khác, bị đội nón xanh sao?
Chị Hồng lập tức nằm liệt xuống, chị ta ngồi dưới đất: “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì, cô muốn thế nào, tôi đều đồng ý với cô.”
Lê Lệ Mai nghe vậy, cô ấy cười cười, đỡ chị Hồng từ dưới đất lên: “Trên mặt đất lạnh, chị Hồng đừng để bị cảm lạnh, chuyện tôi muốn rất đơn giản, tôi muốn làm tộc trưởng, thứ nhất chị không được phản đối, thứ hai, từ hôm nay trở đi, những sổ sách tính toán của chị đều phải ghi chép ra một bản nữa, chuyện quá khứ, tôi có thể không truy cứu, nhưng chị Hồng à, chị biết…”
Nụ cười khanh khách này, không khỏi làm người khác phát run.
Chị Hồng gật gật đầu: “Tất cả đều nghe theo cô.”
Bây giờ năm trụ cột vững vàng của dân tộc Lê đã hoàn toàn bỏ phiếu thông qua cho Lê Lệ Mai làm tộc trưởng.
Lê Lệ Mai mở cửa, cô tủm tỉm cười: “Đã làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi, thật ngại quá, lần sau lại gặp.”
Năm người này giống như bị ma quỷ đuổi theo, bọn họ nhanh chóng chạy đi.
Ngay cả ông Cả lớn tuổi nhất, dáng vẻ cũng rất khỏe mạnh, không nhìn ra bất kỳ hơi thở nào của tuổi già.
Hầu Tử Và bốn mắt ở bên cạnh, từ đầu đến cuối, bọn họ nhìn như thế là đủ rồi.
Lê Lệ Mai này rất tâm cơ, cái khả năng đánh cho người ta một gậy rồi lại đút miếng táo ngọt cho người ta này, thật sự rất cao tay.
Vẻ mặt hai người có hơi phức tạp.
Hai người thấy Lê Lệ Mai thu dọn lại sổ sách, sau đó đưa cho bọn họ.
Hầu Tử và bốn mắt khó hiểu: “Cô đưa cho chúng tôi làm gì?”
Lê Lệ Mai: “Tôi không yên tâm khi để cái này ở trong tộc, mấy người có thể trộm được, bọn họ cũng vậy.”
Lê Lệ Mai nói được một nửa, cô ấy chợt nghĩ đến cái gì đó: “Đúng thật là, đưa mấy người làm gì chứ? Tôi trực tiếp đưa cho chị Thư Lan là được rồi.”
“Tôi làm phiền chị Thư Lan một lần nữa, thế thì tôi sẽ có thể báo đáp chị ấy một lần nữa.”
Lê Lệ Mai nhảy nhót tung tăng chạy tới gian nhà tranh Khương Thư Lan ở, cô ấy cười bàn bạc với Khương Thư Lan: “Chị Thư Lan, đợi em làm tộc trưởng rồi, em sẽ lập tức cho người trồng nhiều vải tháng ba. Ngoài ra tháng tư sẽ có xoài, tháng năm có vải thiều, tháng sáu có quế vị, tháng bảy có lựu, tháng tám có nhãn, tháng chín có măng cụt, tháng mười có chôm chôm, chị thích loại nào nhất? Từ từ đã, đợi em trồng hết, đến lúc đó chị tùy ý chọn là được.”
Khương Thư Lan: “… ???”
Lê Lệ Mai đề cử tên của mười mấy loại trái cây, có nhiều loại Khương Thư Lan chưa từng nghe qua.
Cô hoàn toàn như lạc vào trong sương mù.
Người đất liền làm sao nghe qua mấy loại trái cây nhiệt đới đó được chứ?
Khương Thư Lan hoàn toàn ngây ngốc.
Mấy thứ này là gì với gì thế?
Thấy cô không trả lời, đôi mắt to của Lê Lệ Mai cong thành hình trăng non, cô ấy giải thích cụ thể cho Khương Thư Lan: “Đây là trái cây bên phía Nam tụi em, phía Bắc chắc rất ít.”
“Nếu đã vậy thì em sẽ trồng hết, đến lúc đó chị tới ăn thử, xem xem chị thích loại này hay loại kia, em sẽ trồng loại đó nhiều hơn chút.”
Khương Thư Lan lập tức không nói nên lời, sau khi cô tới hải đảo, cô đã gặp những người tốt như Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân.
Cũng đã gặp những người như Tiêu Ái Kính và Từ Mỹ Kiều. Nhưng mà loại người một lòng một dạ tín nhiệm cô, che chở cô như Lê Lệ Mai, thì đây là người đầu tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận