Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 499:

Khương Thư Lan cười cười, cô lắc đầu: “Chị không có, đứa bé kia là cháu trai của chị, bởi vì nó bị bệnh nên chị mới dẫn nó từ Đông Bắc tới đây, một đứa khác là cháu trai của sư trưởng Lôi, quan hệ của hai đứa đó rất tốt, chúng vẫn luôn ở chung với nhau.”
Lê Lệ Mai có hơi thất vọng, chẳng qua gương mặt vẫn ngập tràn ý cười: “Vậy à, chị Thư Lan, sau này con gái chị sinh nhất định sẽ rất xinh đẹp.”
Nhưng mà cô ấy vừa nói xong, từ xa Răng Nanh chạy tới nói nhỏ vào tai Lê Lệ Mai hai câu.
Mắt thường có thể thấy được nụ cười của Lê Lệ Mai phai nhạt dần, nhưng giây tiếp theo, cô ấy lại tươi cười ấm áp, cô ấy kéo tay Khương Thư Lan: “Chị Thư Lan, em đưa chị về nhà nhé?”
Khương Thư Lan biết có thể Lê Lệ Mai đã gặp chuyện gì đó.
Cô vốn muốn hỏi, nhưng thấy dáng vẻ không muốn nói của Lê Lệ Mai, cô nuốt lại lời muốn nói trở vào.
Hai người đi một đường ra bên ngoài dân tộc Lê, Lê Lệ Mai dặn dò Hầu Tử: “Phiền cậu giúp tôi đưa chị Thư Lan về nhà.”
Hầu Tử do dự.
Lê Lệ Mai nhìn cậu ấy một cái, cô ấy đương nhiên sẽ nói thêm: “Rổ lớn như thế, tay của chị Thư Lan không ôm hết được.”
Một câu đó lập tức làm cho Hầu Tử không thể nói gì nữa.
Khương Thư Lan vội vàng nói: “Chị có thể tự về được mà.”
“Không được, để Hầu Tử đưa chị về đi, lần sau chị nhớ tới tìm em chơi nha, chị Thư Lan.”
Khương Thư Lan không lay chuyển được cô ấy, cô chỉ có thể để Hầu Tử đưa về, Lê Lệ Mai tươi cười nhìn Khương Thư Lan rời đi.
Đợi đến khi cô ấy không còn thấy bóng dáng Khương Thư Lan nữa, nụ cười trên mặt Lê Lệ Mai phai nhạt, cô ấy hỏi: “Tình huống của rừng cao su thế nào? Nói rõ ràng xem.”
Cô ấy đã sớm cho người đi thông báo để người già, phụ nữ và trẻ em nhanh chóng trở về nhà, không cần ở bên kia canh giữ nữa.
Răng Nanh gãi gãi đầu: “Bọn họ nói sẽ không trở về, không có mệnh lệnh của ông tộc trưởng, bọn họ sẽ không trở về.”
Không thể không nói, lúc tộc trưởng Lê còn tại vị, cái khác không làm, nhưng kỹ năng tẩy não thật sự rất đỉnh.
Vẻ mặt Lê Lệ Mai lạnh lẽo: “Bọn họ không sợ chết à?”
Dăm ba bữa nay cứ ồn ào như vậy, không nói tới người già có ồn ào đòi ở hay không, đám trẻ con cũng đã kiên trì không nổi.
Răng Nanh thấp giọng nói: “Bọn họ rất kiên quyết, nhất định không chịu trở về.”
“Tôi đi xem thử.”
Trong quân đội.
Nhóm người Chu Trung Phong đi một hồi, sau đó anh đưa tộc trưởng Lê và Tiểu Lục vào phòng giam riêng, rồi mới đi tìm sư trưởng Lôi báo cáo tình hình.
Sư trưởng Lôi nghe xong: “Nói cách khác, dân tộc Lê nội loạn, con gái của tộc trưởng Lê muốn kế vị sao?”
Chu Trung Phong gật đầu: “Đúng vậy.”
Sư trưởng Lôi đi qua đi lại trước bàn làm việc một lúc: “Con gái của tộc trưởng Lê có quan hệ như thế nào với quân đội?”
Chu Trung Phong gật đầu rồi lại lắc đầu.
Sư trưởng Lôi: “Sao?”
Chu Trung Phong: “Quan hệ cũng giống như quân đội của chúng ta vậy.”
Sau đó giọng điệu anh hơi dừng lại, anh ho nhẹ một tiếng: “Nhưng mà xem tình hình trước mắt, cô ấy có quan hệ rất tốt với vợ cháu.”
Sư trưởng Lôi: “???”
“Cháu có ý gì, cháu nói rõ ràng hơn đi.”
Chu Trung Phong sắp xếp lại ngôn từ: “Lê Lệ Mai kia nhìn thấy vợ cháu, chẳng khác nào mèo thấy cá, chó thấy xương, tuy sự so sánh này không thật lắm, nhưng sự thật đúng là như thế, dưới tình huống có vợ cháu, cháu có tám phần chắc chắn rằng, chúng ta có thể lôi kéo Lê Lệ Mai đến doanh trại của quân đội chúng ta.”
“Với lại Lê Lệ Mai cũng đã nói thẳng, nếu cô ấy có thể bắt lấy vị trí tộc trưởng Lê, cô ấy sẽ hợp tác với quân đội, thu phục người già, phụ nữ và trẻ em, để quân đội ta được phép tiến vào rừng cao su đóng quân.”
“Thật là tốt quá!” Sư trưởng Lôi bất giác vỗ vỗ tay.
Bọn họ hiện tại đang muốn cái gì? Chẳng lẽ không phải là loại đồng bọn hợp tác thân thiết với quân đội à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận