Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 500:

Ánh mắt Chu Trung Phong có hơi ai oán: “Nhưng mà nếu như vậy thì phải đẩy vợ cháu ra bên ngoài.”
Bây giờ vợ anh vẫn chưa thể trở về với anh.
Cô bị giữ lại ở dân tộc Lê, anh nghe bốn mắt và Hầu Tử báo cáo rằng, Lê Lệ Mai hái vải tháng ba của dân tộc Lê chỉ vì muốn dỗ Thư Lan vui vẻ.
Nghe đến đây, anh đã rất khó chịu rồi.
Rõ ràng Thư Lan là vợ anh mà!
Sư trưởng Lôi nghe xong nguyên nhân của kết quả này, ông ấy vỗ vỗ vai anh: “Trung Phong, là đàn ông, lúc cần hy sinh thì phải hy sinh, huống hồ, Lê Lệ Mai chỉ là một cô gái thì cháu sợ cái gì? Lê Lệ Mai cũng không phải đàn ông, cháu còn sợ mình bị đội nón xanh à?”
Sư trưởng Lôi đâu biết rằng. Bởi vì là con gái, Chu Trung Phong mới càng thêm lo lắng, đối phương cũng là con gái nên thật sự quá hiểu con gái.
Cô ấy tốt với Thư Lan đến mức thái quá. Lúc này Chu Trung Phong mới cảm nhận được nguy cơ.
Huống hồ, vì đều là đồng chí nữ nên Thư Lan mới không có lòng phòng bị!
Chu Trung Phong nhéo mi tâm, anh nói với sư trưởng Lôi: “Cháu biết rồi, chuyện bên kia cháu sẽ nhanh chóng sắp xếp.”
Đợi sau khi Chu Trung Phong rời đi, sư trưởng Lôi sờ sờ đầu, Chu Trung Phong biết sao? Biết cái gì mới được?
Đúng là làm người khác không hiểu nổi mà.
Khương Thư Lan đi được một nửa, cô lo lắng cho Lê Lệ Mai nên muốn để Hầu Tử trở lại dân tộc Lê, cô có thể về một mình.
Nhưng Hầu Tử lại không chịu, tuy nhìn rổ này nhỏ, nhưng e rằng cũng phải mấy mươi cân.
Thân thể chị dâu nhỏ như vậy, sao có thể mang về được?
Với lại nếu cậu ấy thật sự để chị dâu trở về một mình, phó đoàn sẽ mắng cậu ấy chết mất!
Khương Thư Lan thở dài: “Được rồi, nếu cậu không chê mệt, vậy thì tùy cậu.”
Hầu Tử nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, vừa vào tới quân đội, bọn họ đã gặp Chu Trung Phong đi ra từ văn phòng của sư trưởng Lôi.
Hầu Tử lập tức vui vẻ mà gọi: “Phó đoàn Chu.”
Từ xa đã bắt đầu chào hỏi.
Chu Trung Phong sửng sốt, lúc nhìn thấy Thư Lan, anh lập tức đi lên đón: “Em về rồi, em ở bên kia không có việc gì đúng không?”
Khương Thư Lan ừm một tiếng, cô chỉ vào rổ vải kia: “Lệ Mai cho em.”
“Hình như bên kia có chuyện, nhưng Lệ Mai không nói với em.”
Sau khi thảo luận xong cuộc họp kia, mặt Lê Lệ Mai có hơi không vui, nhưng ở trước mặt cô, Lệ Mai sẽ không bao giờ để lộ bất kỳ sự không vui vẻ nào.
Chu Trung Phong nhíu mày, anh nhận lấy rổ rồi nói: “Về nhà trước đã.”
Anh còn chưa nói xong, phía sau có một bóng người đuổi theo, đó là bốn mắt, cậu ấy chạy hồng hộc, gọi lớn: “Phó đoàn, xảy ra chuyện không hay rồi.”
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều nhìn sang, xảy ra chuyện hả?
Xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Khương Thư Lan cũng lộp bộp, cô vô thức nhìn qua.
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua vẻ mặt biến đổi của Khương Thư Lan, anh không khỏi quay đầu thấp giọng nói với bốn mắt: “Không cần la lớn như vậy, có chuyện gì thì nói.”
Mỗi lần như thế thật sự rất dễ dọa người.
Lần trước cũng vậy.
Bốn mắt gãi đầu, giọng nói cậu ấy yếu hơn: “Đó là người già, phụ nữ, trẻ em bên phía rừng cao su và tộc trưởng Lê Lệ Mai mới nhậm chức kia, hai bên xảy ra xung đột.”
“Cụ thể là thế nào?” Chu Trung Phong lạnh giọng hỏi.
“Chuyện là như này, Lê Lệ Mai muốn bọn họ trở về, nhưng bọn họ không chịu, hai bên mới giằng co.”
Bên này của bọn họ đã chuẩn bị tốt để đóng quân, vì chuyện đó mà cũng không thể nào đi vào.
Một sự việc trong một chuỗi sự việc xảy ra vấn đề, những sự việc khác cũng sẽ không thể tiếp tục được nữa.
Nghe xong mọi chuyện, trong phòng Chu Trung Phong nhanh chóng có tính toán: “Thư Lan, em về nhà trước, anh theo bọn họ đến rừng cao su một chuyến.”
Khương Thư Lan muốn đi theo, nhưng Chu Trung Phong lại từ chối: “Ngoan, nghe lời, em về trước đi, hai đứa nhỏ nhắc em mãi, chúng vẫn luôn muốn gặp em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận