Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 503:

Nhà họ Na không có con nít, mỗi ngày bà lão Na và Miêu Hồng Vân ở nhà đều mắt to trừng mắt nhỏ, Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản thường xuyên qua đây, quả thực làm trong nhà tăng thêm không ít sự vui vẻ.
Bọn họ thật sự chẳng hiếm lạ gì Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản.
Cho nên sau khi mở cửa, bọn họ nhìn thấy túi quả vải đỏ rực trong tay hai đứa nhỏ, bà Na lập tức a lên một tiếng: “Đây là thứ rất quý hiếm, từ đâu mà mấy cháu có vậy?”
Mùa vải còn chưa đến mà.
Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản liếc nhìn nhau một cái: “Do một chị gái xinh đẹp cho ạ.”
“Đúng thế, cô cháu nhắc tới chị gái đó, trong ánh mắt đều sáng hết cả lên.”
Vừa mới tưởng tượng đến, trong lòng bà lão Na lập tức kêu lên lộp bộp, lúc nghe được chị gái xinh đẹp, bà ấy liền thở phào nhẹ nhõm.
Đối với người khác mà trong mắt Tiểu Khương có ánh sáng, chắc là do cô thích người ta.
Ai mà chẳng có tuổi trẻ chứ?
Lúc bà lão Na còn trẻ, khi nhìn người kia trong mắt bà ấy cũng có ánh sáng. Nhưng làm sao mà có ánh sáng cho được? Rõ ràng là thích.
“Chị gái xinh đẹp là ai thế?” Bà lão Na nhịn không được liền hỏi.
Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo quay sang liếc nhìn nhau: “Bọn cháu cũng không biết, hình như hai ngày nay cô đi gặp người đó thì phải!”
Bà lão Na và Miêu Hồng Vân liếc nhìn nhau, hai người đều có hơi kỳ lạ, một lát sau, đợi hai đứa nhỏ đi về rồi, bà lão Na mới nói với con dâu Miêu Hồng Vân: “Con đi hỏi thăm được không? Mẹ sợ đứa nhỏ Tiểu Khương này đi nhầm đường, Tiểu Chu là một người chồng không tệ, không thể để Tiểu Khương phá tan cái gia đình đó.”
Miêu Hồng Vân không khỏi vâng một tiếng, chị ấy nhìn thoáng qua quả vải kia: “Quả vải này cũng là đồ quý giá, Tiểu Khương lại đưa qua mấy cân, rõ ràng đối phương cho em ấy không ít.”
Đó thật sự là chị gái xinh đẹp ư?
Tiểu Khương đã đủ xinh đẹp rồi!
Hay là một anh trai xinh đẹp nào đó cũng không kém cô là bao.
Vừa nghe vậy, bà lão Na càng thêm lo sợ: “Vậy con đừng đi, để mẹ đi, mẹ phải đến nhìn Tiểu Khương một chút, không thể để cháu ấy lầm đường lạc lối, những ngày tốt đẹp này, không thể để nó biến mất.”
Không thể nào tìm thấy một người chồng tốt hơn Chu Trung Phong ở trên hải đảo.
Nếu đánh mất Chu Trung Phong, sau này Tiểu Khương cứ chờ mà khóc đi!
Một lát sau, ở sát vách.
Bà lão Na vào cửa, bà ấy còn cầm túi vải theo sang, bà ấy nói thẳng: “Tiểu Khương, những ngày tháng tốt đẹp này không thể đánh mất được.”
Khương Thư Lan: “…???”
“Đúng vậy, mẹ chị nói đúng đấy, Tiểu Khương, quả vải này là thứ quý hiếm, nhưng chị không thể ăn được, chị không thể nhận thứ tốt này của đối phương, mà đầu quân vào phía bên đó.”
Khương Thư Lan: “…???”
Khương Thư Lan không hiểu gì: “Không phải, mọi người đang nói gì thế?”
“Tiểu Khương, chị biết em dỗ bọn nhỏ nên mới nói người cho vải là chị gái xinh đẹp, mấy người bọn chị biết người kia là nam, bọn chị sẽ không truyền ra ngoài, nhưng Tiểu Khương à, Chu Trung Phong thật sự là một người không tệ đâu.”
Bà lão Na kéo tay Khương Thư Lan, nói lời thấm thía: “Đứa trẻ này, chúng ta không thể đi nhầm đường được!”
Khương Thư Lan: “???”
Đi nhầm đường sao?
Cô nào có đi nhầm đường đâu chứ?
Khương Thư Lan có hơi ngây ngốc, cô thu tay lại, hung hăng xoa xoa mặt: “Không phải đâu, thím Na à, rốt cuộc thím đang nói gì vậy?”
“Cái gì mà người kia là nam chứ? Người cho cháu vải này là con gái của tộc trưởng Lê, Lê Lệ Mai đấy ạ.”
Cô vừa mới dứt lời, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Bà lão Na và Miêu Hồng Vân hai mặt nhìn nhau, bọn họ không thể tin: “Người cho cháu vải là con gái sao? Thật sự không phải anh trai hay em trai xinh đẹp gì gì đó hả?”
Khương Thư Lan dở khóc dở cười: “Thím Na, thím đang nghĩ gì thế, cháu đã kết hôn, sao có anh trai hay em trai xinh đẹp gì đó tặng đồ cho được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận