Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 504:

Nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng.
Bà lão Na thở phào nhẹ nhõm, sau đó bà ấy nghe nửa sau của cô, bà ấy không khỏi lẩm bẩm một câu.
“Tiểu Khương, cháu lớn lên đẹp như vậy, đừng nói là kết hôn, dù cho cháu sinh em bé rồi, cháu vẫn có người theo đuổi.”
Bởi vì đây là quân đội, người tham gia quân đội đều ngay thẳng, không có những tâm tư đó.
Với lại danh tiếng của Chu Trung Phong ở bộ đội rất cao, nên lúc này mới không có ai dám nhớ thương.
Nếu mà đi ra ngoài nhìn thử xem, đàn ông không có bản lĩnh, lại cưới được một cô vợ xinh đẹp, sao mà không bị mơ ước cho được?
Khương Thư Lan đỏ mặt, cô không khỏi trêu ghẹo: “Thím Na, thím còn nói nữa, chẳng bằng nói cháu là tiên nữ trên trời luôn đi.”
Phụ nữ đã kết hôn, không quan tâm đến trước khi kết hôn có nhiều người theo đuổi cỡ nào, một khi đã kết hôn rồi sẽ trở nên im hơi lặng tiếng.
“Vốn dĩ cháu là tiên nữ mà!” Bà lão Na nói với con dâu Miêu Hồng Vân: “Hồng Vân, con nói xem Tiểu Khương có phải là tiên nữ không?”
Miêu Hồng Vân nâng mắt qua đáng giá, chị ấy cười khanh khách nói: “Đúng là vậy thật.”
Gương mặt Khương Thư Lan lớn chừng một bàn tay, mắt hạnh mày đẹp, mũi cao môi anh đào, không thể nói rõ là đẹp chỗ nào, nhưng mỗi một chỗ đều gãi đúng chỗ ngứa.
Khương Thư Lan bị khen đến nỗi có hơi ngượng ngùng, cô cười cười: “Miệng hai người chẳng khác nào bôi mật, cháu không nói với hai người nữa, cháu đến nhà ăn xem có việc gì hay không đây.”
Cô không nghỉ phép, sẵn tiện cho sĩ quan hậu cần một ít vải.
Dù sao cũng là cấp trên của cô nên vẫn phải có tình nghĩa qua lại.
“Được rồi, tụi thím chỉ cần biết Tiểu Khương con không có việc gì là được rồi, hai người thím cũng yên tâm phần nào.”
Bà lão Na kéo tay Miêu Hồng Vân, bà ấy còn không quên nói cảm ơn: “Quả vải kia, cảm ơn Tiểu Khương nhé.”
Khương Thư Lan lắc đầu, chờ bọn họ rời đi, cô lấy ra ba cái túi lưới đã phân chia trước đó, cô đưa một túi lưới cho Lôi Vân Bảo: “Tiểu Bảo, cháu mang cái này về nhà họ Lôi đi.”
Ngừng một chút, cô lại đưa một cái túi khác cho Tiểu Thiết Đản: “Cái này mang cho thím Thủy Hương của cháu đi, hai đứa nhớ kỹ chưa?”
“Cô thì sao ạ?”
Khương Thư Lan cầm một túi quả vải khác, cô cười: “Cô đến nhà ăn một chuyến.”
“Chúng ta chia nhau làm việc, một giờ sau gặp lại ở nhà nhé!”
Loại giọng điệu và thái độ này làm cho Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo có cảm giác như được quan lớn coi trọng, hai đứa đồng loạt gật đầu.
“Không thành vấn đề.”
Lúc Khương Thư Lan đến nhà ăn, sĩ quan hậu cần đang buồn rầu, buồn đến mức tóc rụng xuống từng chút từng chút một.
Khương Thư Lan nhìn mà cảm thấy kỳ quái, cô không khỏi nói: “Sĩ quan hậu cần, anh làm sao vậy?”
Sĩ quan hậu cần vừa nhìn thấy Khương Thư Lan, cậu ấy giống như nhìn thấy vị cứu tinh: “Tiểu Khương, cuối cùng cô cũng tới, tôi hỏi cô một chuyện.”
Khương Thư Lan đặt vải lên bàn: “Ừm... Anh hỏi đi.”
Sĩ quan hậu cần nhìn thấy vải, mắt cậu ta hơi sáng lên, nhưng rất nhanh đã buồn rầu trở lại: “Chuyện người già, phụ nữ và trẻ em bên rừng cao su kia, chắc cô cũng biết đúng không?”
Khương Thư Lan gật đầu: “Ừm, tôi mới trở về từ bên kia không bao lâu.”
“Là như này, bây giờ bên sư trưởng Lôi muốn nhà ăn làm cơm, làm luôn cả phần ăn của người già, phụ nữ và trẻ em bên rừng cao su kia.”
Khương Thư Lan: “Như thế không phải rất tốt sao? Vậy sẽ làm tăng cảm tình của hai bên.”
Cô biết quân đội muốn dùng biện pháp mềm nhẹ, xóa bỏ dần định kiến của những người đó với quân đội.
“Tốt cái gì mà tốt? Khó xử ở chỗ này này.”
Sĩ quan hậu cần buồn đến mức gãi đầu, ngay cả quả vải mà cậu ấy thích nhất từ trước đến nay, cậu ấy cũng nhịn xuống mà không ăn.
“Tiểu Lưu tặng cơm hai lần, cô biết kết quả là gì không?”
Khương Thư Lan thật sự không biết, trước đó cô được Lê Lệ Mai dẫn đi hái vải, sau đó về nhà, tin tức ở bên ngoài đúng là không ai nói với cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận