Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 523:

Đây là cái đạo lý gì?
Trên mặt Hứa Vệ Phương có hơi mất tự nhiên, hắn ta thừa nhận hắn ta làm chuyện này không đúng lắm, nhưng chuyện chuyên nghiệp thì nên giao cho người chuyên nghiệp.
Đây không phải là lẽ thường tình à?
“Trước đó tôi đã nghiên cứu, cũng đã chuẩn bị, vậy vẫn không đủ sao? Tổ chức thông báo cho tôi quá trễ, nếu không cũng chẳng tới lượt cậu xử lý những chuyện trước đó.”
Lời này vừa được nói ra, Chu Trung Phong ngẩng đầu nhìn tư lệnh Cao: “Đây là tổ chức sắp xếp sao? Tổ chức để cho Hứa Vệ Phương đến đảm nhận những chuyện còn lại của tôi sao?”
Còn sư trưởng Lôi, anh không nghĩ đến ông ấy, nhất định không phải sư trưởng Lôi.
Bởi vì nếu là sư trưởng Lôi thì trước đó ông ấy đã không giao chuyện rừng cao su cho anh.
Đây là sự tín nhiệm cơ bản nhất giữa cấp trên và cấp dưới lâu năm của bọn họ.
Lời này vừa dứt, tư lệnh Cao cũng biết nên xin lỗi Chu Trung Phong về chuyện này, nhưng ông ấy cũng không có cách nào khác, đây là lệnh phía trên điều xuống, ai trong bọn họ cũng phải chấp hành.
“Đúng vậy, trước đó tổ chức đã đưa điều lệnh xuống, còn điểm danh đồng chí Hứa Vệ Phương phụ trách, Trung Phong à, chuyện này phải để cậu uất ức rồi.” Tư lệnh Cao đứng lên, ông ấy đưa tay vỗ vỗ bả vai Chu Trung Phong.
Nhưng lại bị Chu Trung Phong tránh đi, anh chỉ có một vấn đề: “Vì sao không nói sớm hơn với tôi?”
Giọng anh cực kỳ lạnh lẽo, mang theo mấy phần lạnh thấu xương.
Tư lệnh Cao thở dài: “Tôi đi họp mới biết được, lúc đầu ai mà biết chuyện này chứ? Trước đó sư trưởng Lôi nói với tôi để cậu đảm nhận chuyện rừng cao su, cũng do chính tôi phê duyệt, bây giờ việc này ầm ĩ như vậy…”
Những lời này, sư trưởng Lôi không thích nghe, ông ấy tức giận đập bàn: “Điều lệnh ở đâu, chúng tôi muốn xem điều lệnh, củ khoai lang phỏng tay không ai nhận, quả đào tươi mới lại có người tới hái, dưới bầu trời này làm gì có có chuyện tốt như vậy hả?”
Thái độ đập bàn rồi rống lên này khiến cho tư lệnh Cao nhíu mày: “Đây là lời nói trong cuộc họp ở thủ đô mà tôi đã đi, tôi còn có thể lừa mấy người được sao? Quân đội bên thủ đô nói, mấy người trực tiếp gọi điên thoại qua bên đó thì sẽ biết thôi, ai cũng biết lần này Cao Đức Phát dẫn theo một thằng nhóc đến đây.”
Ông ấy nguyện ý chắc?
Quân lính của mình mình không bảo vệ được, lại còn phải mang công lao sắp tới tay, nhường cho một người ngoài. Ai mà vui cho nổi?
Ông ấy còn chưa kịp kêu gào, phía trên đã nhét người vào.
Ông ấy có thể làm gì bây giờ?
Lời này vừa được nói ra, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, sư trưởng Lôi chỉ vào mũi Hứa Vệ Phương mắng: “Để cậu ta lăn lộn là được rồi.”
Một người ngoài còn muốn cướp công lao của quân đội bọn họ. Sao không lên trời luôn đi?
Những lời này làm lòng Chu Trung Phong ấm áp, lãnh đạo của anh, chung quy vẫn bênh vực người của mình.
Hứa Vệ Phương có hơi không thoải mái, nói thế nào hắn ta cũng là con cưng của trời mà đúng không?
26 tuổi đã đạt tới đỉnh cao sự nghiệp, hơn nữa bây giờ hắn ta còn lấn qua quân đội, lại còn được ban chức danh.
Vậy mà hắn ta lại bị người ta chỉ vào mũi mắng rằng tự lăn lộn đi ư?
Ai mà chịu cho nổi?
Hứa Vệ Phương lạnh lùng cười nói: “Tôi có mang theo điều lệnh.” Hắn ta móc trong túi ra một tờ giấy: “Quân đội trực thuộc thủ đô cấp điều lệnh, quân đội hải đảo không có quyền cự tuyệt.”
“Với lại sư trưởng Lôi này, tôi đề nghị ông lấy đại cục làm trọng, hạng mục rừng cao su không phải chuyện nhỏ, sản lượng rừng cao su ở tương lai, không chỉ có quan hệ đến sự phát triển của hải đảo, mà còn liên quan đến sự phát triển của cả nước, tôi đề nghị ông nên cẩn trọng.”
Tăng gia sản xuất cao su là một hạng mục mang tính cả nước.
Mặc kệ là ô tô, xe đạp hay là xưởng quần áo, quân đội, đây đều là những đồ vật có nhu cầu cấp bách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận