Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 526:

Tư lệnh Cao cảm thấy cấp dưới này muốn lật trời rồi, ông ấy giận đến đóng sầm cửa rời đi, trước khi đi còn không quên để lại một câu: “Từ trước đến nay tôi không đứng về phía Hứa Vệ Phương.”
Sau khi ông ấy để lại lời này, sư trưởng Lôi lập tức không nói gì.
Ông ấy còn muốn nói, tư lệnh Cao không đứng về phía Hứa Vệ Phương thì ông ấy cũng nào đứng về phía Chu Trung Phong đâu.
Nhưng ông ấy quên mất, Chu Trung Phong là chiến sĩ dưới trướng mình!
Một bên khác.
Chu Trung Phong đến nhà họ Na một chuyến, sau đó đi tìm chính ủy Tống, trong ba người bọn họ, chắc hẳn anh là người đầu tiên biết tin.
Bởi vì anh là người chủ trì chuyện rừng cao su lần này.
Sau khi anh nói xong ý đồ của đám người kia, đội trưởng Na tức đến lật ngã cái bàn: “Bà nó, lúc trước vất vả, không thấy ai tới, chúng ta ầm ĩ không biết nhiêu đêm, nói không biết bao nhiêu lời hay mới có thể bắt lấy dân tộc Lê tới tay. Mắt thấy sự vất vả này sắp có kết quả, bọn họ lại tới sao? Bọn họ tới đây làm gì? Cậu ta là tới hái quả đào đây mà!”
Người mà từ trước đến nay không thích hút thuốc như chính ủy Tống, vậy mà lại lấy ra một điếu thuốc, bậc lửa, hung hăng rít một hơi thật sâu, hắn ta như nhìn thấy máu: “Hứa Vệ Phương có lai lịch gì?”
Không nói tới việc có thể đến hải đảo, hắn ta còn có chức vụ tạm thời, sâu hơn nữa là có thể trực tiếp hái quả đào.
Nơi này mà không có chút quan hệ nào, e là không vào được.
Chu Trung Phong cũng không gạt bọn họ: “Cậu ta là người của nhà họ Hứa ở thủ đô, sinh viên đại học Yến Kinh, một thực vật học, sinh vật học chuyên nghiệp.”
“Người nhà họ Hứa à?”
Lời này vừa được nói ra, chính ủy Tống ngẩng đầu nhìn sang, hắn ta dập tắt điếu thuốc, dùng mũi đôi giày da nghiền nát, hắn ta xùy một tiếng: “Có quan hệ với đơn vị sao?”
Trên đảo này, thứ mà bọn họ không thiếu nhất chính là quan hệ với đơn vị.
Chu Trung Phong gật đầu: “Xem như vậy đi.”
Giọng điệu anh dừng một chút: “Chẳng qua bản thân cậu ta cũng có năng lực.”
Anh và Hứa Vệ Phương xem như lớn lên cùng nhau, chỉ là hai người không hợp nhau.
Không phải người cùng một đường.
Nhưng mà anh không thể phủ nhận Hứa Vệ Phương rất ưu tú, trong một đám bọn họ, hắn ta là người duy nhất thi đậu đại học Yến Kinh.
Lời này làm cho chính ủy Tống cười một cái, hắn ta đứng lên, vỗ vỗ vai Chu Trung Phong: “Cậu cảm thấy trên đảo chúng ta thiếu người có năng lực sao? Cậu kém hơn cậu ta à? Hay là lão Na kém hơn cậu ta? Hay là tôi kém hơn cậu ta? Chúng ta đều không kém hơn cậu ta, thậm chí xách ra một người bất kỳ cũng đều có thể sống ở cái hải đảo này tốt hơn cậu ta, loại người như vậy tới hải đảo chúng ta, căn bản sẽ không sống được lâu đâu.”
Loại người như Hứa Vệ Phương, hắn ta đánh cược rằng tên Vệ Phương đó sẽ không thể ở trên đảo quá nửa tháng.
Hải đảo chưa bao giờ là nơi cần phải có quan hệ với đơn vị, mà là một nơi yêu cầu năng lực thật sự, yêu cầu mồ hôi, từng giọt từng giọt máu để xây dựng nên.
Nếu không thì hải đảo đã sớm không còn là hải đảo.
Mà là đơn vị của thiên hạ.
Chính ủy Tống nhìn ra những yêu ma quỷ quái sau lưng này, hắn ta cười cười, nhìn về phía mặt nước biển mênh mông vô bờ bến kia.
“Việc này chúng ta đừng nhúng tay vào, trước tiên cứ để cậu ta lăn lộn đi, để cậu ta lăn lộn càng cao, đến lúc đó sẽ rơi càng tàn nhẫn hơn.”
Biển rộng không làm người ngã chết, nhưng lại có thể làm người khác chết đuối.
Không thể không nói, Chu Trung Phong và chính ủy Tống nghĩ rất giống nhau.
Chu Trung Phong và chính ủy Tống liếc nhìn nhau một cái, sau đó anh gật đầu: “Đúng thế, tôi cũng nói với sư trưởng Lôi như vậy.”
“Không phải hai người đang làm gì đó thần bí sao?”
Huân chương của đội trưởng Na đều do một đao một kiếm đạt được, anh ấy là một người đàn ông của vũ lực thật thụ, còn chơi mấy chuyện bằng đầu óc như này, anh ấy lại kém hơn chính ủy Tống và Chu Trung Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận